Top bài thơ, văn, ca dao viết báo tường ngày 20/11

Để giúp báo tường của bạn được điểm cao, hãy chuẩn bị ngay những bài thơ, văn, ca dao viết về ngày 20/11 dưới đây. 9Mobi.Vn tin rằng những bài thơ, ca dao về thầy cô giáo sau đây sẽ là bí quyết để bạn có thể nhận được điểm số “cao” cho chi đội, chi đoàn của mình.

Trước đây, trên 9Mobi.Vn đã có các hướng dẫn về cách tạo báo tường chuyên nghiệp và đẹp bằng Word. Điều này giúp bạn có thể nhanh chóng tạo ra một mẫu báo tường ưng ý để tặng cho các thầy cô trong dịp ngày lễ 20/11 sắp tới. Nếu quan tâm, bạn có thể xem lại bài viết về cách làm báo tường bằng Word để tạo cho mình một mẫu báo tường độc đáo. Bên cạnh đó, dưới đây là một số bài thơ, văn và ca dao viết về ngày 20/11. Những tác phẩm này sẽ giúp bạn trang trí báo tường của mình một cách đặc biệt.

Bài thơ, văn và ca dao nổi bật trên báo tường ngày 20 tháng 11.

Bài thơ hay về ngày 20 tháng 11 đã được tổng hợp.

Bài thơ dành cho ngày 20/11, tri ân các thầy cô.

Mừng ngày nhà giáo Việt NamĐường quê, ngõ phố rực rỡ hoa tươiTrò vui ca hát ríu rítNụ cười tươi tắn, ôm hoa tặng thầyThầy hạnh phúc, tràn đầy cảm xúcNhận hoa để lòng thầy rạng ngờiTình thầy nhân ái bao laYêu trò dậy dỗ như cha mẹ hiềnMong trò học giỏi mãi lênTrở thành người có trí làm nên cơ đồThầy luôn hy vọng trò ở bênHọc tài tu đức, suốt cuộc đờiChúng em mãi nhớ lời thầyDạy dỗ suốt đời không quênThầy khơi trí tuệ trong chúng emThổi vào hồn trẻ, dệt nên con ngườiThầy cô nghề rất tuyệt vờiThanh cao, được mọi người tôn vinhTiên học lễ, hậu học vănTôn sư trọng đạo, lưu truyền suốt ngàn nămNước nhà tiến bộ không ngừngNhờ có học, mới thành nước giàuHiền tài, nguyên khí dẫn đầuQuốc gia vẫn cần sự cầu thịnh, cung ứngThầy cô là chốt khơi thôngXây dựng tổ quốc, xã hội còn mong chờVăn minh khai phá từng giờThầy cô là tiên phong trách nhiệmMong rằng đất nước thành côngVươn lên cùng các quốc gia trên thế giớiVinh danh những công đầu xuất sắcLà nhờ sự hiện diện của thầy côƠn thầy đối với học sinhLà nghĩa cử cao đẹp, thầy dạy choMừng thầy, mừng các cô giáoChúc cho các bậc kỹ sư có tâm hồnYêu nghề, tận tâm hơn nữaThành công, hạnh phúc và yêu thương tràn đầyYêu trò, yêu quý ngôi trườngXứng danh nhà giáo, trò thương kính thầy.

Bài thơ số 2 về ngày 20/11. Gợi nhớ về cô giáo ở trường làng xưa.

Nhiều năm trôi qua trên phố đông đúc, xa làng quêNhớ đến con bướm trắng bay trong hoa vàng trên quê hươngNhớ đến những bài tập đọc “a ê”Thương nhớ cô giáo xưa, mang lại kỷ niệm tuổi thơNét chữ dại khờ, xiêu nghênh trong bàn tay của côTừ đó đến giờ, lòng em vẫn ấm áp nhớ mãiSách giáo trình ngày xưa, lần lượt được đọcTình thương của cô giống như mẹ, không thể diễn tả bằng từ ngữTờ giấy vở xưa, những vết mực đỏ ghi chú bên lềNhớ về thương trường cũ, nhớ về quê hươngMơ ước rằng một ngày nào đó được về thăm cô!

top bai tho, van, ca dao viet bai tuong

Bài thơ, văn, ca dao nổi bật đăng trên báo tường ngày 20/11.

Bài thơ số 3 trong kỷ niệm ngày 20/11. Trường học xưa.

Lâu rồi không quay trở về ngôi trường xưaLòng nhớ cây xanh và ghế đá thân thươngNhớ thầy cô và những buổi chia tayNhớ lớp học và biết bao kỷ niệmThời gian ơi hãy quay về bên nàyĐể ôm trọn kỷ niệm yêu thương nàyNgồi đây và nhớ lại biết bao điềuThầy cô đã dẫn lối cho bước tiếpNgày hôm nay, nhờ thầy cô, em đã có đượcNhững kiến thức vun đắp từ thầy côThầy trồng cây để có bóng mát sau nàyCò uốn trái để vườn xanh mãi tươi tốtNgày xưa ơi, nhớ những ngày thơ dạiVẫn có thầy và bạn bên em mãi.

Ngày 20/11 và nét đẹp của hoa

Nụ hoa hồng ngày xưa vẫn nở rực rỡ, tươi thắm trong lòng tôi. Ngày 20/11 năm ấy, thầy tôi mới vừa tròn 20 tuổi.

Cô tôi đang mặc chiếc áo dài trắngTóc xanh, đính một nụ hồng thắmDường như mùa xuân đã tới quá nhanhHọc trò ngơ ngẩn đợi trông…

Nụ hoa hồng ngày xưa đã tàn phaiNăm tháng trôi qua, thầy đã trải qua bốn mươi mùa xuânMái tóc đã trở thành màu bụi phấnNhành hoa cô có còn cài trên tóc?

Nụ hoa hồng ngày xưa kia…Áo dài trắng bay bên nào,Thầy cô – những mùa quả ngọtEm bất ngờ nở thành hoa.

Sân trường rực rỡ dưới ánh nắng ấm của ngày 20 tháng 11.

Cây điệp già mở rộng tán yêu thương, lá lung linh cười duyên dáng dưới ánh nắng. Hiện tại, mảng sân vuông trong trường đang im lặng. Chim truyền cành hót một giai điệu lạnh lẽo bất thường.

Chúng tôi ngồi lắng nghe thầy giảng về bình thơ, ánh nắng vương vấn theo từng chùm ánh sáng tràn vào qua cửa sổ. Cùng với đó, cơn gió cũng như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của những câu thơ, thổi nhẹ nhàng mang đến không khí tươi mát, êm dịu của giọng thầy ngâm.

Lớp học đầy hứng khởi, nhảy theo từng nhịp vui tươiHoàng hôn, từng cánh hoa vàng rơi bay bayNgày vẫn còn xuân, chim hót cùng nhau vui ríu rítRồi đáp xuống sân tắm nắng xanh mát.

Tôi ngồi yên vịnh nếp trong lànhThời gian ngừng trôi không tiếp tụcKhông gian im lìm không dám rùng mìnhSợ nắng ấm bên ngoài sẽ tắt dần.

Sân trường trải rộng với không gian mở rộng ngực đến cùng. Cây cỏ khoe sắc màu rực rỡ dưới ánh nắng ấm. Những câu thơ của thầy vẫn vang lên nhịp nhàng và mang đến cho ta những cảm xúc sâu lắng. Ánh nắng trở nên ấm áp hơn nhờ vào giọng nói ấm áp của người đó.

bai tho viet bao tuong 20/11

20/11 là một dịp đặc biệt, trong ngày này chúng ta thường tưởng nhớ và tri ân đến những người phụ nữ tuyệt vời trong cuộc sống của chúng ta – những người mẹ, những người giáo viên. Để thể hiện lòng biết ơn và tình cảm của mình, chúng ta thường viết những bài thơ đẹp và ý nghĩa để tặng cho họ. Những bài thơ này không chỉ là lời chúc mừng mà còn là cách để chúng ta thể hiện sự trân trọng và yêu thương đối với những người

Bài thơ số 6 về ngày 20 tháng 11, vẫn mãi không thể quên đi ý nghĩa của cô thầy.

Bấy lâu nay, ta bất giác thức dậy trong giấc mơ. Những ngày tháng yêu thương sắp trôi qua. Những kỷ niệm hạnh phúc từ khi con đến trường. Đang trôi đi cùng những đám mây trắng. Con nhớ mãi những ngày xưa êm đềm. Cô dạy con từng chữ vần trong thơ. Cô dẫn con bước vào cánh cửa cuộc sống. Và dịu dàng như một người con gái. Tâm hồn con, một trái tim dài. Cô ôm, vuốt ve đầu khi con khóc. Trán cô có những nếp nhăn sâu thẳm. Nhưng vẫn yêu thương chúng con. Tuổi thơ chúng con không biết phiền muộn. Vẫn vui đùa gọi cô là “trại chủ”. Và chúng con là những con cừu nhỏ bé. Cô dẫn dắt trên đồng cỏ tri thức bao la. Khi những ngày tháng học sinh cuối cùng sắp qua. Con mới nhận ra một điều nhỏ nhặt. Một tình yêu vô tận và bao la. Cô dành cho những con cừu nhỏ – chúng con.

Bài thơ số 7 trong dịp 20/11. Tâm sự biết ơn.

Tôi đứng yên giữa quãng đời uốn congHồi tưởng ngày xưa trong ký ứcTiếng roi vẫn vang từ những bài học ngày xưaÁnh nắng in hình trên dòng sông xanh thẳm.

Quên lẫn giữa thời gian đầy ngọt ngào và đắng cay,Quá trình trưởng thành này đã cất giấu đi những kỷ niệm.Nhớ được những điều dạy dỗ trong những ngày xa xưa,Áp dụng – chắc chắn rằng đã có những nguồn gốc.

Nước mắt thành công làm hòa đau thương đen đỏBậc thềm nào dẫn dắt những bước chânBài học cuộc đời đã học được điều gìCó nhắc lại hình bóng người trong quá khứ.

Trái tim vun xới cơn mơ ấp ủCho cây đời thêm tán lá xum xuêChốn quê bình yên, bóng mát dừng chânMái trường nuôi lớn, nơi ơn tạ trao.

Xin hãy dành chút thời gian để thư giãn giữa những bộn bề cuộc sống. Tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với môi trường học tập và sự đóng góp ý nghĩa của các thầy cô.

Bài thơ số 8 ngày 20/11. Tâm sự của thầy tôi.

Trong những chiều hè, hoa phượng đỏ rơi rụngNhưng năm cũ sắp qua đi.Nhớ người bạn cũ, tình thân sâu nặngNhớ về thầy xưa, tình không phai mờ.

Thầy phải có lòng nhận những điều tốt đẹp để được ban tặng, không chỉ là để truyền đạt kiến thức. Cho đi không phải là mất mát, mà là mỗi lúc được trao đổi tình cảm.

bai van viet bao tuong 20/11

Những bài thơ, văn và ca dao được viết để tưởng nhớ đến ngày 20/11 và tôn vinh cô giáo.

Cô 20/11, một bài thơ ngắn.

Rời xa mái trường yêu thươngBao năm trôi qua cô ơi?Trong lòng em vẫn còn mãiLời dạy bảo của cô thầyNgày xưa, mùa thu rực rỡBước chân em vui tươi rộn rãCô không từ giã chúng emXa trường, cô đi đến đâu?Em ngỡ như trong giấc mơCô về đâu, em không biếtVẫn nghe lời cô tha thiếtGiọng cô dịu dàng hiền hòaThời gian trôi qua triền miênCô chưa từng quay lại đâyChúng em mãi nhớ cô thầyMong ngày cô trở về nơiBây giờ, chúng em đã lớnNgày rời trường sắp đến gầnBao giờ mới gặp lại cô?Nhớ lắm những vỗ về xưa…

Tặng thầy bài thơ nhân ngày 20/11.

Con và thầy, hai người xa lạCon và thầy, khác nhau thế hệ.

Tôi đã tự hỏi nhiều lần rồi,Hàng ngàn ngày không gặp lại,Những người thầy dạy tôi từ thuở thơ bé,Vẫn đồng hành cùng tôi trên hành trình.

Còn theo tôi những câu động viênKhi tôi mắc sai lầmCòn theo tôi những lời nhắc nhởKhi tôi đạt được thành công…

Qua những biến động của cuộc sống, câu trả lời tỏa sáng rực rỡ. Thầy là người mà tôi kỳ vọng, người cha truyền cảm hứng cho tôi.

Đường dài vẫn xa xăm, người thầy xưa đón tôi từng chân bước! Mỗi bước tôi đi, đầy kỷ niệm về thầy…

Bài thơ về ngày 20/11: NGƯỜI THẦY.

Sáng nay, một cơn gió vô tình thổi mạnhCon nhìn thấy tóc thầy đã bạc trắngTự nhủ rằng đó chỉ là bụi phấnNhưng lòng con lại xao xuyến mãi không nguôiĐã bao năm rồi? Đã bao năm rồi hở, thầy ơi…Lớp học trò đã ra đi, chỉ còn thầy ở lạiMái chèo kia là những viên phấn trắngVà thầy là người đưa đò cần mẫnHướng dẫn chúng con tới tương laiThời gian ơi, xin dừng lại đừng trôiCho chúng con có thể khoanh tay cúi đầu lần nữaGọi tiếng thầy với tất cả tình yêu…

Bài thơ ngày 20/11 cảm động: TÂM SỰ CỦA GIÁO VIÊN.

Một ngày nào đó, các em sẽ trưởng thànhBay xa đến nơi chân trời góc bểCó khi nào nhớ lại những ngày ấyTrường xưa, thời thơ ấu, ký ức êm đềmNgôi trường đã đưa em lên vị trí caoMở ra hương vị ngọt ngào của cuộc sốngNhững lúc học dưới ánh nắng chói changLòng trẻ thơ, thơm như mực mới.

Dù biết rằng trong thời gian sắp tới, thầy và các em học sinh sẽ phải tách xa nhau, nhưng lòng thầy luôn đau đáu và muốn gửi thêm một số lời nhắn nhủ đến các em.

Hãy luôn nhớ rằng, trong cuộc sống, chúng ta cần phải hành động đúng với lương tâm và giữ vững phẩm giá. Mỗi bước đi trên hành trình của chúng ta đều mang ý nghĩa quan trọng.

Các em đi khắp nơi, mỗi người một hướngChim tung cánh trên bầu trời, như tuổi trẻ bay bổngỞ bất kỳ đâu: rừng sâu, biên giới ba miềnỞ bất kỳ đâu, thầy luôn ghi nhớ và yêu thương.

Khi thầy nghỉ hưu, cây phượng già treo mùa hạ trên cao. Ở bục giảng, giọng thầy đột ngột trở nên thấp hơn: “Các con hãy cố gắng… Đây là hè cuối cấp…” Một chút xao lạc… Bụi phấn vỡ vụn.

Hôm qua hay trong một tháng nào đó, có một con người bước vào trường trung học. Họ yêu cây lúa và biến thành một phần của nó từ hạt thóc. Thầy giáo trở thành người trồng vàng, đất trở thành bài hát đồng dao.

Khi thầy về, sân trường xưa cảm thấy u buồn? Hay là nỗi nhớ che phủ bởi bụi cát? Dù có đau khổ, dù có hàng ngàn nỗi đau buồn, Thầy vẫn gửi lại ngày mai với sự cần cù.

Sau khi Mai trở về, mùa hè đã kéo theo ánh nắng cao ngất. Vai áo của thầy trông như bản nhạc trắng đen cũ. Trái tim con muốn kêu lên trong đau đớn và nghẹn ngào. Con đã vô số lần gây khó khăn cho thầy ơi!

Thơ về ngày nhà giáo Việt Nam 20/11: Không tên.

Lấy bút viết bài thơNhớ ngay hôm nay là ngày nhà giáoHổ thẹn vì những lần tự caoRốt cuộc con cũng giống như bao người.

Cầm cây bút, tôi suy nghĩ về điều đầu tiên: Cha, mẹ, thầy… Chỉ là những cảm xúc bồi hồi, bình thường, nhỏ bé… Không biết khi nào tôi sẽ trưởng thành, thầy ơi!

Viết về người thầy, sử dụng “phấn trắng” thay vì “bảng đen”. Gửi lời “kính mến” thay vì “hy sinh thầm lặng”…Những từ ngữ được sắp xếp gọn gàng, tại sao lại tụt xuống những điều giả dối khiến người ta đau lòng?

Hoàng hôn buông xuống, bến xe trở nên cô đơn và tĩnh lặng. Chuyến xe cuối cùng cất cánh, mở đầu cho hành trình mới. Cửa sổ xe run lên vì cơn gió mạnh. Con đường trôi về phía ngôi nhà xa xăm…

Con ngồi mơ màng, nghe tiếng cũ ê a của Thầy. Thầy gần lại, trở thành một bóng hình rất thực. Có những điều vô cùng đơn giản. Sao con lại chỉ mới nhận ra bây giờ.

Mùa thu vẫn thường hiện lên trong tâm trí tôiBông cúc vàng nhẹ nhàng bay như tuổi thơBài tập đọc ngày xưa tôi vẫn nhớ mãiDù hiện tại tôi đã biết cách viết thơ.

Cô dặn em phải đọc chữ O mà tròn môiChỉ có vậy thôi, nhưng lại khó khăn!Lỗi là do em, con chuồn chuồn cánh đỏVì chơi rong chơi đùa, em không thuộc bài.

Em đọc sai chỉ mỗi chữ OCô già đi mấy tuổi dường nhưKhi em hiểu điều đơn giản ấyTóc cô bạc hết rồi, cô giáo ơi!

Em hiểu, mỗi sợi tóc thay đổi màu sắc,Tượng trưng cho quá trình trưởng thành và tự nhận thức.Mặt đất như bầu trời xanh thơ mộng,Với những bông cúc vàng tỏa sáng trong buổi sáng tươi vui.

Bắt đầu một hành trình xa xôiLối trường quen thuộc mang hương cỏ mậtBài tập đọc đầu tiên của ngày mớiCả cuộc đời cùng theo dõi bước chân em …

Những bài ca dao hay nhất về ngày 20/11 đã được tổng hợp.

Bài ca dao 20/11 số 1 được viết lại như sau:”Bài thơ dân ca 20/11 số 1″.

Muốn bước sang bên kia, hãy vượt qua cầu Kiều. Muốn hiểu biết hay viết chữ đẹp, hãy trân trọng người thầy.

cac ca dao viet bao tuong 20/11

Các câu cao dao vui vẻ chúc mừng ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11.

Bài thơ dân ca ngày nhà giáo Việt Nam 20/11 số 2.

Những ngày ước mong, ta tưởng tượng về cơm cha, áo mẹ và chữ thầy.

Ca dao 20/11 số 3 trình bày như sau:

Thầy dẫn đường cho con đi, giúp con tự tin bước vào tương lai của mình trên con đường học tập.

Ca dao 20/11 số 4 đã được viết lại như sau:”Bài thơ dân ca về ngày 20/11 số 4.”

Gươm vàng rơi xuống Hồ Tây, Ôn cha nghĩa trọng công, Thầy cũng đắm chìm trong lòng.

Ca dao 20/11 số 5 đã được viết lại như sau:”Ngày 20/11, bài ca dao thứ 5.”

Có ít người là không có người hướng dẫn.Mọi người thường nói rằng không thể làm được điều gì.

Ca dao số 6 ngày 20/11.

Cậy thầy làm việc dốt kiaCậy thợ vụng làm việc khác vẻ.

Ca dao ngày 20/11 quyển 7.

Viếng thầy ở đây không chỉ để chiêm ngưỡng cảnh đẹp, mà còn để tìm thấy niềm vui trong tâm hồn. Mùi hương của đạo không chỉ làm cho ta thấy thăng hoa, mà còn làm cho ta cảm nhận sự tạm giao với cuộc sống thường nhật.

Ca dao 20/11 số 8.

Cảm ơn thầy đã dẫn con vào rừng tri thức. Tôi cảm thấy rất biết ơn vì cô đã dẫn chúng tôi đến biển yêu thương.

Ca dao 20/11 số 9 được viết lại như sau:”Bài thơ dân ca ngày 20/11 số 9.”

Nhà có phúc là khi con hơn chaĐất nước yên vui khi trò hơn thầy.

Bài hát dân ca ngày 20 tháng 11 số 10.

Từ “thầy” trong thế giới của mọi người, dường như mãi mãi trải dài như những bước chân, hoa nắng trên bầu trời xa xăm, và biển rộng trải dài đến tận chân trời.

Bài thơ đồng dao ngày nhà giáo Việt Nam 20/11 số 11.

Thời gian trôi qua, mái đầu dần bạc phấn. Tâm trí vẫn mãi ghi nhớ sâu sắc lòng biết ơn đối với người thầy.

Ca dao 20 tháng 11 số 12 đã được viết lại như sau:”Ca dao số 12 trong bài ca dao về ngày 20 tháng 11.”

Dạy con từ khi còn béGần thầy gần bạn học lễ nghiHọc để “cách vật trí tri”Văn chương chữ nghĩa nghề nào cũng thông.

Bài thơ đồng dao ngày nhà giáo Việt Nam 20/11 số 11.

Con ơi hãy khắc sâu trong lòng lời này: Tôn trọng cha mẹ, biết ơn công lao của thầy và không bao giờ quên điều đó.

Bài ca dao ngày 20 tháng 11 số 13.

Công ongôc bễ, nghĩa gánh vác cuộc đời học sinh.

14. Ca dao ngày nhà giáo Việt Nam

Cha mẹ với công đức tạo nên một người con học hành tốt, ra trường trở thành thầy giáo giảng dạy.

Bài ca dao số 15 trong bài hát 20/11.

Sau mười năm học tập và trau dồi kiến thức, công việc của chúng ta đã đạt được những thành tựu đáng kể. Tuy nhiên, đừng quên công ơn và sự đóng góp của người thầy trong quá trình chúng ta trưởng thành.

Các câu tục ngữ hay nhất được tổng hợp cho ngày 20/11.

Học của thầy không bằng học của bạn.- Một kho vàng không bằng một nang chữ.- Muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học.- Ăn vóc học hay.- Ông bảy mươi học ông bảy mốt.- Dốt đến đâu học lâu cũng biết.- Người không học như ngọc không mài.- Trọng thầy mới được làm thầy.- Một gánh sách không bằng một giáo viên giỏi.- Nhất quý nhì sư.- Mồng một tết cha, mồng ba tết thầy.- Ăn quả nhớ kẻ trồng cây.- Tiên học lễ, hậu học văn.- Bán tự vi sư, nhất tự vi sư.- Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy.- Không thầy đố mày làm nên.- Thầy giáo là đường tinh, học sinh là đường đã lọc.

Các bài văn hay nhân ngày 20/11 được tổng hợp.

20/11 là ngày kỷ niệm của các giáo viên và học sinh trên toàn quốc. Đây là dịp để chúng ta gửi lời tri ân sâu sắc đến các thầy cô giáo đã dành cả tuổi thanh xuân để truyền đạt kiến thức và hướng dẫn chúng ta trên con đường học tập. Ngày này cũng là cơ hội để chúng ta tổ chức các hoạt động vui chơi, biểu diễn nghệ thuật và tặng quà cho các giáo viên để thể hiện lòng biết ơn và tôn trọng đối với công lao của họ.

Mỗi khi tháng 11 trở về, đến một ngày duy nhất trong năm để kỷ niệm và gợi nhớ về những người thầy cô của chúng ta, ngày Nhà Giáo Việt Nam, những kỷ niệm của thời học sinh lại ùa về. Chúng ta nhớ những lời chỉ bảo, những cái vỗ vai, và cả những lời nhắc nhở nghiêm khắc từ thầy cô khi chúng ta mắc phải sai lầm.

Thầy cô luôn dành hết tình yêu thương cho học trò, bao gồm cả những học trò gây khó chịu và phải đuổi khỏi lớp. Thậm chí có thể áp dụng biện pháp đình chỉ học môn đó trong một tuần.

Thầy cô luôn chịu đựng những trò tai quá của đứa học trò, thường là những vị cứu tinh cho những học sinh bị bắt nạt. Thầy cô có thể được coi như thần tượng của học trò, hay như người cha, người mẹ thứ hai.

Thầy cô đã dạy con viết chữ đầu tiên và khi con lớn lên, con mới nhận ra sự quan tâm của thầy cô. Khi thầy cầm tay con và hướng dẫn từng nét chữ, không chỉ dạy con viết mà còn giúp con phát triển nhân cách. Thầy cô đã dành cả đêm để viết và cảm nhận bài văn của con, đánh giá nó bằng tất cả tình cảm và kinh nghiệm của mình. Mục tiêu của thầy cô là mong muốn học sinh của mình trở nên tốt hơn và trưởng thành hơn.

Ngày 20/11 xưa, có lẽ ai cũng trải qua thời kỳ yêu cầu mẹ mua quà để tặng thầy cô, nhưng lại không dám đi một mình. Lúc đó, chúng tôi cứ đi theo mẹ, không biết phải nói gì, chỉ muốn đi cùng bạn để thỏa mãn. Quà 20/11 thường chỉ là dầu gội, bột ngọt, sữa hoặc một cuốn sổ và một cây bút. Nếu nhà có điều kiện, chúng tôi còn nhặt những mảnh vải để mẹ may đồ để tặng thầy cô. Lớn lên một chút, chúng tôi biết cách đi mua quà cho thầy cô, nhưng lại không dám tặng. Gặp thầy cô ở trường, không sao cả, nhưng gặp riêng thầy cô, lại không dám đến. Nhớ lúc đi tặng quà, chúng tôi chỉ cần vào phòng, tặng quà và nói một câu ngắn gọn: “Mừng Cô (Thầy) 20 tháng 11”, sau đó chạy ra khỏi phòng. Thầy cô phải chạy ra gọi chúng tôi quay lại ngồi chơi, nhưng chỉ được 5 phút rồi lại xin phép ra đi. Đến hôm sau, vẫn không dám gặp thầy cô.

Ngày 20/11 là một ngày nghỉ nhẹ nhõm cho học sinh cấp 3. Thường thì vào ngày này, thầy cô không dò bài và học sinh không cần lo lắng về việc phải trả lời câu hỏi như các ngày khác. Đôi khi, ta còn có thể trò chuyện phiếm và nghỉ học môn đó luôn. Thông thường, lớp sẽ tổ chức tặng hoa cho thầy cô và sau đó, ngày 20/11 kết thúc.

Ngày 20/11 không chỉ là ngày thầy cô nhận hoa và quà từ học trò, mà còn là ngày thầy cô vui mừng khi nhìn thấy học trò của mình trưởng thành hơn. Thầy cô tự hào khi nhìn thấy những thành quả mà họ đã đạt được sau bao nhiêu công sức và tâm huyết đã đầu tư vào việc giảng dạy. Đó là niềm tự hào lớn nhất trong cuộc sống làm nhà giáo của thầy cô.

Ngày 20/11 của tôi là một ngày đặc biệt, tràn đầy cảm xúc. Dù không thể đến thăm thầy cô vì làm việc xa nhà, nhưng tôi luôn cảm nhận được sự quan tâm và nhớ thương từ phía họ. Ngay khi tôi gọi điện thoại, thầy cô đã nhận ra tôi chỉ bằng giọng nói. Tôi vui mừng và đôi khi không kìm nổi nước mắt. Dù tôi từng là học trò phá phách và nghịch ngợm nhất lớp, thầy cô vẫn nhớ và luôn cười nói: “Học trò phá nhất lớp của cô giờ làm ở đâu? Còn khỏe không? Năm sau hãy đến thăm cô nhé!”. Kinh qua nhiều thế hệ học trò, nhiều năm làm giáo viên, thầy cô vẫn nhớ từng học trò của mình. Điều này chứng minh rằng họ luôn dành tất cả tâm huyết cho những đứa trẻ, dù có khắc nghiệt hay nghiêm khắc với bản thân, nhưng điều đó chỉ là vì muốn con người ta có điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống. Tôi tin rằng ai ai cũng cảm nhận được điều này, vì nếu không có sự quan tâm đó, chúng ta có thể không thành công hay sống tốt như bây giờ, để có thể đọc những dòng viết tốt như thế này.

Khi ngồi viết những dòng này, tôi nhớ lại những trò tai quái đã gây cho thầy cô khá nhiều rắc rối. Tôi tự hỏi làm sao mình có thể làm những trò đó, nhưng dù sao thì ngày 20/11 đang đến gần và tôi mong rằng nếu có thể, hãy dành chút thời gian để thăm thầy cô. Thầy cô sẽ không quên tôi đâu, nhưng nếu không thể, hãy dành ít nhất 5, 10 phút để gọi điện thoại. Đừng chỉ đăng một bức ảnh lên mạng xã hội và viết một dòng ngắn gọn như “Chúc mừng ngày 20/11, thầy (cô) có một ngày lễ vui vẻ” là xong.

Cảm ơn thầy cô đã dẫn dắt con từ những ngày đầu học lễ, sau đó là học văn. Con muốn gửi đến thầy cô tình yêu, sự trân trọng và lòng thành kính. Chúc thầy cô luôn khỏe mạnh và hạnh phúc để mãi mãi gieo trồng cho sự phát triển của con người.

Bài viết về ngày 20/11 hoặc số 2:

Thời gian trôi đi im lặng và tĩnh lặng, đã gần bốn tháng trôi qua. Dù thời gian ngắn nhưng đã đủ để em cảm nhận được những điều tốt đẹp nhất từ trường THCS Kim Tân. Với ước mơ trở thành học sinh của trường THPT Chuyên Lào Cai, em đã phải rời xa ngôi trường đang học để đến với một ngôi trường hoàn toàn mới. Trong tâm trí nhỏ bé, em lo lắng và suy nghĩ: lo sợ mất đi những người thân yêu nhất, sợ phải xa nơi an toàn nhất, sợ phải chia tay những người bạn đùa nghịch và chọc ghẹo lẫn nhau… Và sợ khi không có bạn bè và thầy cô bên cạnh, có những lúc em đã suy nghĩ đến việc lùi bước. Nhưng khi nghĩ về tương lai, về những người mong chờ và tin tưởng, em đã quyết định tiến lên, hy vọng cho một ngày mai tươi sáng hơn.

Kỷ niệm ngày xưa, khoảng đầu tháng 8, khi tiết trời dịu nhẹ, trên con đường đến trường mới còn mang một chút e ngại, tự ti về bản thân, sợ trước những thử thách mới. Nhưng khi chân đặt lên trường, những cảm xúc đó hoàn toàn tan biến. Cảm giác đầu tiên khi bước vào cánh cổng là một điều gần gũi, quen thuộc. Ngôi trường hiện lên đẹp và tráng lệ, những tán lá cây rợp bóng, làn gió mát nhẹ thoảng qua mang tâm hồn vào những điều tuyệt vời nhất. Có lẽ chính cảm giác đó đã thúc đẩy bước chân em tiến vào lớp học. Em bước lên cầu thang dãy nhà B, lên tầng 3, tấm biển lớp 9D được đặt ngay gần. Bước vào lớp, mọi người đều thân thiện và dễ gần, tất cả đều mở lòng và vui vẻ chào đón thành viên mới. Và sau đó, trong ngày đó, em đã gặp được cô giáo Lê Thị Lương. Ấn tượng đầu tiên về cô là một người rất thẳng thắn nhưng đồng thời cũng quan tâm đến học sinh. Cô có biết rằng, những lời động viên của cô đã khiến em tự tin và hy vọng rằng mình có thể làm tốt.

Trong những ngày tiếp theo đó, tôi đã hiểu rõ hơn về cô ấy. Cô ấy rất nghiêm khắc, và đôi khi tôi cảm thấy sợ hãi và tự hỏi tại sao cô ấy lại đối xử nghiêm khắc như vậy với chúng tôi. Nhưng sau đó, tôi nhận ra rằng cô ấy làm như vậy vì muốn tốt cho chúng tôi, muốn chúng tôi trưởng thành và trở thành con người tốt. Cô ấy luôn ở bên chúng tôi, sẵn sàng giúp đỡ chúng tôi trong mọi việc. Cô ấy dùng chổi để dọn dẹp lớp học, dùng cuốc để trồng hoa, và dùng viên phấn để viết lên tấm lòng của mình. Cô ấy dạy chúng tôi biết biết cảm ơn và xin lỗi, cô ấy giúp chúng tôi tạo ra một cuốn sổ với nhiều trang viết và hình ảnh thú vị. Tôi thương cô ấy vì cô ấy làm việc vất vả, dù cô ấy ốm nhưng không bao giờ bỏ giờ tự quản trong 15 phút đầu giờ. Tôi thương ánh mắt buồn của cô ấy, những giọt nước mắt lăn dài trên má vì chúng tôi không ngoan. Tôi càng thương cô ấy hơn vì cô ấy luôn công bằng và luôn đứng về phía học trò để nhìn nhận vấn đề. Cô ấy luôn cố gắng thấu hiểu chúng tôi và ủng hộ cho những bước chân ngây ngô của chúng tôi. Tôi càng khâm phục cô ấy hơn vì cách cô ấy đối xử với tôi và những người bạn khác, cô ấy luôn nhận thức được những điểm yếu của mình và cố gắng khắc phục. Cô ấy cũng góp ý và khuyên răn một cách tế nhị với những điểm yếu của chúng tôi để chúng tôi hoàn thiện hơn trong mắt mọi người. Cô ấy ơi! Tôi thương cô ấy với tấm lòng rộng mở của cô ấy, cô ấy nghiêm khắc nhưng cũng rất thông cảm với học trò của mình. Tôi thấu hiểu và gần gũi cô ấy, và còn vô vàn những điều khác nữa. Đó chính là tâm hồn và trái tim của cô ấy dành cho chúng tôi. Dù đó chỉ là tình cảm một chiều, cô ấy cho đi mà không mong nhận lại. Với tôi, tôi đã trưởng thành nhanh chóng chỉ sau 4 tháng học với cô ấy. Tôi có được một tâm hồn mới, tự tin hơn. Một trái tim biết cảm thông và lắng nghe, một tinh thần vượt khó và không ngừng cố gắng. Cô ấy là điểm tựa cho tôi khi tôi gặp khó khăn, và giúp tôi vượt qua những thử thách trong cuộc sống. Tôi đã học được rằng cần phải nhìn nhận vấn đề và không đánh giá ngây ngô nữa.

Cô ơi! Gần đến ngày 20/11 rồi, em hy vọng được xin lỗi cô về những sai lầm của em và cảm ơn cô vì những gì cô đã dành cho em. Em yêu cô và yêu trường THCS Kim Tân này rất nhiều, cùng với các bạn em sẽ không bao giờ quên được nơi này – nơi sẽ giúp cho ước mơ của chúng em bay cao.

Ngày 20/11 là một ngày đặc biệt hoặc còn được gọi là ngày Nhà giáo Việt Nam.

Mái trường – Ngôi nhà thứ hai luôn là nơi ghi lại những dấu ấn đáng nhớ nhất trong cuộc sống của mỗi người. Ở đó, thầy cô trở thành cha mẹ, bạn bè trở thành anh em ruột thịt và cùng nhau tạo nên những kỷ niệm không thể phai nhạt. Trải qua những năm tháng đến trường, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng với một thầy cô giáo nào đó. Những người này mang lại cho chúng ta những kinh nghiệm suốt đời, hoặc giúp chúng ta đứng vững trên những nơi tối tăm, hoặc chỉ đơn giản là cách dạy bài sâu sắc mà không bao giờ quên. Tôi cũng vậy, trong suốt ba năm học phổ thông, cô Hưng là người tôi nhớ nhất.

Từ bé, chúng tôi đã tưởng tượng về một cô giáo với mái tóc đen dài, bóng mượt, cặp kẹp đơn giản, da trắng môi đỏ, luôn mặc áo dài thướt tha và có dáng đi nhẹ nhàng, êm ái. Đối với tôi, cô giáo đó chắc chắn là một hình tượng trong giấc mơ.

Ngày đầu tiên chúng tôi bước vào lớp mười, cô giáo xuất hiện với cặp kính râm to đen. Mọi người có chút nhốn nháo và bất ngờ. Cô giáo nhí nhảnh giải thích rằng: “Buổi đầu chào cả lớp, cô giống mafia quá. Xin lỗi các em nhưng nếu cô bỏ kính ra thì cả lớp sẽ cười và không thể tập trung học. Cô bị ngã xe, mong các em thông cảm!”. Cô cười rạng rỡ. Tôi nhận ra rằng không phải cô giáo nào cũng có giọng nói ngọt ngào hay dịu dàng như chim hót. Cô Hưng có giọng khá trầm và khàn khàn, nhưng chúng tôi không bao giờ cảm thấy chán ngán với tiết văn của cô. Ngày đầu tiên, cô còn kể thêm vài câu chuyện vui về “cái tên giống tên con trai” của mình. Vậy là giờ dạy đã bắt đầu, cô đã chinh phục trái tim của tất cả thành viên lớp 10A3, đặc biệt là tôi, vì chúng tôi cảm nhận được sự đồng điệu của tâm hồn.

Đề cập đến giáo viên, mọi người luôn hình dung về sự quan tâm, nhẹ nhàng, dạy dỗ chỉ bảo chu đáo, sự nhiệt huyết và tình yêu trẻ. Cô Hưng cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng điều đặc biệt hơn cả, cô là người rất độc đáo và hiện đại. Cô luôn có cách thu hút chúng tôi không thể rời mắt khỏi lời giảng của cô một giây phút nào. Cô vẫn giữ những nét truyền thống của một giáo viên, không sai lệch về tư tưởng, đạo đức nhưng cô cũng không quên thêm một chút cái tôi cá nhân vào đó để học sinh có thể nhớ về cô mãi mãi. Ông nội tôi trước đây là một nhà Nho dạy chữ Hán, vì vậy ông rất ưa thích con cháu tiếp nối công việc của ông. Mỗi khi về thăm quê, ông lại thầm thì với tôi: “Hãy trở thành giáo viên nhé! Tôi chỉ biết cười và lặng lẽ gật đầu”. Tôi yêu trẻ nhưng công việc giáo viên luôn yêu cầu sự kiên nhẫn, và tôi đã tự nhủ rằng “không bao giờ mình sẽ theo học sư phạm”. Nhưng mỗi buổi học văn của cô lại truyền thêm động lực cho tôi. Tôi sẽ đứng trên bục giảng, thổi hồn vào từng câu chữ và học sinh sẽ yêu mến tôi như chúng tôi kính trọng và yêu mến cô hiện tại. Tôi sẽ vui vẻ, hài hước và thân thiện như cô. Tôi sẽ dạy cho những đứa con thứ hai của mình không chỉ kiến thức mà còn cách sống, cách yêu thương cuộc sống, và cách truyền tải lòng nhân hậu cho những người chưa biết, chưa gặp qua, giống như cách cô dạy chúng tôi trong mỗi buổi học.

Cô Hưng mang vẻ ngoài của một người phụ nữ hiện đại nhưng không quên giữ nét truyền thống trong bản thân. Cô là người phụ nữ tài năng, có trách nhiệm trong công việc gia đình. Cô luôn hăng hái tham gia các hoạt động Đoàn trường và đã được vinh danh là Giáo viên xuất sắc trong nhiều năm. Trong năm học 2012-2013, cô đã thành công trong việc đào tạo học sinh giỏi lớp 12, mang về ba giải nhì, một giải ba và một giải khuyến khích, là người đứng đầu tỉnh. Ở nhà, hai con của cô luôn là những học sinh ngoan và giỏi. Cả hai đã đạt danh hiệu học sinh giỏi suốt từng năm học. Điều đặc biệt đối với cô là con trai cô từng đạt giải học sinh tỉnh lớp 5. Cô là người giữ lửa và ngọn lửa đó luôn sáng mãi trong gia đình nhỏ hạnh phúc của cô.

Mỗi ngày, tôi thấy từng khoảnh khắc của thời học sinh trở nên thật ý nghĩa. Những ngày ngồi trên ghế nhà trường tràn đầy niềm vui. Nhớ mãi những kỷ niệm thời áo trắng, khi được chia sẻ cùng bạn bè và ngắm nhìn cô giáo miệt mài chuẩn bị bài giảng. Cô Hưng, người đã truyền dạy tri thức, ước mơ và hy vọng cho tôi, sẽ mãi trong lòng.

Bài viết về ngày 20/11 và ý nghĩa của số 4.

Thưa thầy, con đã học bài sáng nay trên bục giảng, một ít bụi phấn rơi trên tóc thầy. Thầy đang đứng đó truyền đạt tri thức cho đàn em nhỏ. Thầy đã đứng ở đó suốt mấy chục năm, làm tóc thầy có những đốm bạc do bụi phấn.

Người nào đã dạy chúng ta cách đọc, viết? Người nào đã truyền kiến thức cho chúng ta? Ai là người dạy chúng ta những điều tốt đẹp, đúng đắn? Ai là nguồn động lực giúp tôi phát triển? Ai đã giúp tôi đứng dậy khi tôi gặp khó khăn? Ai là người đã hy sinh tất cả vì học sinh yêu quý, dù trời mưa gió vẫn đến trường một cách im lặng? Ai là người đó?

“Thầy giáo”, hai từ trân quý ấy mãi vang vọng trong tâm tư của tôi. Thầy là như người cha, sẵn lòng tha thứ và yêu thương chân thành. Lúc còn bé, tôi thường hỏi mẹ: “Mẹ ơi, tại sao con phải gọi thầy là “thầy giáo” vậy mẹ?” Đó thật là một câu hỏi ngây ngô và đầy tò mò. Nhưng đó là những cảm xúc đầu tiên, những trải nghiệm mơ hồ về “thầy giáo” trong tâm trí của một đứa trẻ khi bước chân vào lớp một. Hình ảnh người thầy cầm bút viết thật sâu sắc trong ký ức của tôi. Khi đó, tôi chưa thấu hiểu được tình cảm yêu thương từ thầy vì trẻ con luôn trong sáng và không có những suy nghĩ sâu xa.

Tôi ngày càng trưởng thành và học từ nhiều thầy giáo khác nhau. Tuy nhiên, tôi nhận thấy rằng mỗi thầy giáo đều có một đặc điểm riêng mà chỉ mới có thầy giáo mới có. Đó chính là tình yêu thương vô bờ bến mà thầy dành cho học trò. Chúng tôi, những học trò, thường làm thầy giáo giận dỗi, buồn phiền vì những trò nghịch ngợm, ngoan cố. Nhưng chỉ cần chúng tôi nhận ra sai lầm, thầy sẽ bỏ qua tất cả. Thầy dạy cho chúng tôi rất nhiều kiến thức hữu ích. Thầy là như người cha thứ hai của tôi. Thầy truyền đạt cho tôi những bài học ý nghĩa. “Người thầy vẫn im lặng đi về sớm trưa. Dòng đời êm đềm trôi qua. Người thầy vẫn im lặng đi về dưới mưa, mỗi ngày giọt mồ hôi rơi trên trang giấy.” Dù mọi người đều bận rộn với những lo toan, tính toán về công việc, tiền bạc, tình cảm và trí tuệ, thầy vẫn đứng bên bờ ước mơ. Dù thời gian trôi đi, tóc thầy đã bạc đi, thầy vẫn đứng bên sân trường nhìn theo bước em trong cuộc đời, vẫn mặc chiếc áo xanh sờn vai, thầy đi lặng lẽ vui buồn. Dù thời gian trôi đi mãi mãi, dù có bao mùa thu lá rơi, thầy vẫn đến như muôn ngàn tia nắng, sáng soi bước em trong cuộc đời. Dù em có đếm hết sao trên bầu trời đêm nay, đếm hết lá rụng trong mùa thu, nhưng em không thể đếm hết công ơn của người thầy.

Người thầy mang trong mình những giấc mơ và đam mê bất tận, luôn tận hưởng sứ mệnh của mình là truyền đạt kiến thức cho học sinh. Như một ngọn hải đăng, thầy chiếu sáng con đường chúng em đi. Thầy là ngọn lửa ấm áp, dẫn dắt chúng em vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Thầy truyền niềm tin và hy vọng cho chúng em. Thầy dạy chúng em học tập và yêu quê hương. Thầy là nguồn động viên tinh thần của chúng em. Thậm chí cả vua cũng cần đến thầy. Hình ảnh người thầy sẽ mãi mãi tươi đẹp trong lòng nhân loại.

Chúng ta phải tôn trọng và yêu quý Thầy giáo vì đó là bổn phận tối thiểu của học sinh. Thầy giáo xứng đáng được tôn vinh và được nhắc đến trong mọi lúc. Chúng ta cần tự hào vì có Thầy giáo trong cuộc đời.

Đến ngày hai mươi tháng mười một, chúng ta sẽ làm gì để bày tỏ lòng biết ơn đến thầy? Thầy không cần những món quà đắt tiền hay những món đồ mua vội trong cửa hàng. Nhưng điều mà thầy mong muốn nhất là thấy học sinh chăm ngoan và học giỏi. Hãy cố gắng và nỗ lực hơn trong học tập. Đó chính là món quà quý báu nhất mà chúng ta có thể tặng thầy. Hãy đem đến cho thầy những bông hoa điểm mười tươi thắm nhất và hứa rằng chúng ta sẽ luôn học hành chăm chỉ, mãi mãi là những trò ngoan của thầy.

Bạn đã tìm thấy một bài thơ hoặc vài câu ca dao để tạo nên báo tường 20/11 với những vần thơ và cao dao truyền đạt cảm xúc của bạn chưa? Ngoài việc trang trí báo tường, bạn cũng có thể tạo ra những tấm thiệp thể hiện tình cảm giữa thầy trò và cô trò. Hãy bắt đầu ngay việc tạo thiệp mừng 20/11 để trang trí báo tường cho lớp và trường vào ngày 20/11. Với chút cẩn thận và khéo léo, bạn sẽ tạo ra những tấm thiệp 20/11 độc đáo và góp phần làm đẹp cho tờ báo tường của lớp mình.

https://9mobi.vn/top-bai-tho-van-ca-dao-viet-bao-tuong-ngay-20-thang-11-8789n.aspx
Bên cạnh đó, các bạn cũng đừng quên tìm hiểu top 10 mẫu báo tường đẹp nên tham khảo ngày 20/11 đang được chia sẻ rất nhiều hiện nay để có cho mình những ý tưởng làm báo tường cho trường, lớp tặng thầy cô của mình độc đáo và bắt mắt nhất đã được 9Mobi.vn tổng hợp trước đó để bạn có thể lựa chọn.