Tựa đề: Quê hương trong ca dao và tục ngữ Việt NamĐoạn văn viết lại:Ca dao và tục ngữ về quê hương là những câu thơ mang đậm những nét đặc trưng về các địa danh tại Việt Nam. Chúng là cách để chúng ta thấu hiểu sâu hơn về con người và lối sống độc đáo của từng vùng miền, đồng thời càng thêm đắm say yêu quê hương của chính ta!
Quê hương của tôi là một đồng cỏ màu xanh tươi, nơi có những cánh đồng khế ngọt ngào…”
Con được yêu cầu leo cây và hái trái cây hàng ngày.
Quê hương là con đường đến trường.
Con trở về, phủ mình bởi những cánh bướm vàng đang bay…
Quê hương, đó là mảnh đất yêu quý, nơi chúng ta gọi là nhà, nơi tìm thấy sự an lành và yên bình. Nơi đó có người mẹ hiền hòa luôn che chở, lặng lẽ quan sát và chứng kiến quá trình trưởng thành của chúng ta.
Tình yêu đối với quê hương ngày càng sâu sắc, từng ngày thêm thắm rực. Cảnh đẹp của nơi đó, những con người của nơi đó, giọng nói đặc trưng và phong cách văn chương của nơi đó dần trở thành một phần không thể thiếu, trở thành nền móng vững chắc trong tâm hồn mỗi người con xa xứ.
Những câu ca dao tục ngữ về quê hương mang đến những hình ảnh tuyệt vời và sống động về cảnh đẹp, đặc sản, phong tục, con người của các vùng miền trên đất nước Việt Nam. Hãy cùng khám phá và tìm hiểu những đặc điểm đặc biệt của từng địa phương nhé.
Quê hương là gì?
Quê hương là cái nơi chúng ta sinh ra và lớn lên, đó là nơi có gia đình, người thân, bạn bè, tình làng nghĩa xóm, và là nơi chứa đựng những kỷ niệm, những ký ức của tuổi thơ. Đó là nơi mà ai đi xa cũng nhớ, ở gần cũng thương.
Tình yêu quê hương là một tình cảm đơn giản và chân thành, nhẹ nhàng nhưng sâu thẳm. Nó in sâu và thấm vào tâm hồn của mỗi người. Nó không mãnh liệt như tình yêu đôi lứa, không rộng lớn như tình thân, nhưng nó mang đến cho chúng ta một cảm giác an lành, ấm áp, và bảo vệ.
Ca dao, tục ngữ về tình yêu quê hương làng quê Việt Nam
Một ngọn núi được gọi là núi non khi nó đã tồn tại trong một khoảng thời gian nhất định.
Trăng bao nhiêu tuổi trăng tròn,
Núi bao nhiêu tuổi, núi còn trơ trơ.
Nơi có nước trong bóng mát, hương thơm tràn ngập xung quanh ta.
Cứ chi vườn ngọc, ao quỳnh,
Thôn quê vẫn thú hữu tình xưa nay.
Có miếu ở phía Đông, có chùa ở phía Tây.
Giữa chợ lại có đền thờ,
Dưới sông nước chảy đò đưa dập dìu.
Trong tháng này, trăng lên trên cao, và chùa luôn hiện diện xung quanh.
Chuông hôm, gió sớm, trăng rằm,
Chỉ thanh đạm thế âm thầm thế thôi.
Mênh mông bể trời, ngàn dặm nước non.
Đi qua muôn chợ vạn rừng,
Thuyền con một chiếc vẫy vùng biển khơi
Trong lòng nước êm đềm, cá tôm đầy đủ.
Cá trắng cho chí cá khoai,
Còn như cá lẹp cá mai cũng nhiều.
Lá màu xanh, hoa màu trắng xen lẫn nhị vàng.
Nhị vàng bông trắng lá xanh,
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Đất kia mênh mông, vô cùng đậm đặc.
Bể xa mây nước mù mù,
Biết mô cửa lạch, biết mô sông cùng.
Ca dao, tục ngữ về quê hương nói về Thủ đô Hà Nội
Tranh họa đồ được tạo ra bởi ai đó từ nước non.
Cố đô rồi lại tân đô,
Ngàn năm văn vật bây giờ là đây.
Tham quan cầu Thê Húc và chùa Ngọc Sơn là một trải nghiệm thú vị.
Đài Nghiên, Tháp Bút chưa mòn,
Hỏi ai gây dựng nên non nước này?
Trấn Vũ vang tiếng chuông, Thọ Xương hát canh gà.
Mịt mù khói tỏa ngàn sương,
Nhịp chày Yên Thái, mặt gương Tây Hồ.
Xóm làng được bao quanh bởi sông Tô Lịch uốn lượn.
Bên bờ vải nhãn hai hàng,
Dưới sông cá lội từng đàn tung tăng.
Sáng sương phủ cầu Đông, quán Giò rọi ánh trăng trong đêm khuya.
Buồn tình vừa lúc phân chia,
Tiếng ai như đã bên kia hẹn hò.
Em đến thuyền anh, anh đưa thuyền em gần.
Dừng chèo muốn ngỏ đôi tình,
Sông bao nhiêu nước nghĩa tình bấy nhiêu.
Xin vui lòng gặp một khách thập phương và giúp đỡ anh ta hỏi.
Mớ rau sắng, quả mơ non,
Mơ chua sắng ngọt, biết còn thương chăng?
Một con công cái được bán ra trong chuyến tham quan chùa Hương.
Chim đón lối, vượn đưa đường,
Nam mô đức Phật bốn phương chùa này.
Gò Ngũ Nhạc nổi tiếng với con sông Hồng.
Thanh Trì cảnh đẹp người đông,
Có cây sáo trúc bên đồng lúa xanh.
Nước trong xanh, giếng sâu chín trượng.
Đầu chợ Bưởi điếm cầm canh,
Người đi kẻ lại như tranh họa đồ.
Cổng chợ có miếu vua cha,
Đường cái chính xứ lên chùa Thiên Niên.
Đầu làng có những con cá sấu đang ngồi canh.
Ai qua nhắn nhủ cô nàng,
Yêu nhau xin chớ phũ phàng đổi thay.
Thành phố Hà Nội khắp nơi đều đặt câu hỏi rằng đâu mới là tốt hơn.
Củ đậu Bằng Thượng thiếu gì,
Dưa hấu Bằng Hạ đâu bì được chăng.
Đoạn văn đã được viết lại: Ai dẫn tôi đi đâu?
Trên Hàng Đào, dưới lại Hàng Đào,
Ai đem nhân ngãi tôi vào Tràng Thi.
Về Vạn Phúc cùng anh, hãy trở về.
Vạn Phúc có cội cây đề,
Có sông uốn khúc, có nghề quay tơ.
Kẻ Dầu có quán Đình Thành,
Kẻ Hạc ta có Ba Đình, Ba Voi.
Mười tám cất thuyền xuống bơi,
Mười chín giã bánh, hai mươi rước thần.
Chợ Đồng Xuân là nơi vui nhất.
Trông lên thấy dãy hàng cà,
Bánh đúc, bánh đậu, bánh đa, xôi vò.
Trông lên thấy dãy thịt bò,
Chú bồi, chú khách đợi chờ bán mua.
Trông lên thấy dãy hàng cua,
Em xách một rổ, anh mua mấy hào.
Trông lên dãy phố Hàng Đào,
Miệng chào hớn hở anh vào cùng em.
Đánh thức màn sương Tây Hồ, Leng keng.
Đường vui rộn bánh xe bò,
Lao xao Yên Phụ tiếng hò gọi nhau.
Hỏi mình: Chuyên chở về đâu,
Ngụy trang xanh ngắt một màu thế kia?
Rằng: Rau Quảng Bá đây mà,
Rau vào xí nghiệp, rau ra chiến trường.
Rau tình, rau nghĩa quê hương,
Lại đây, đẩy một đoạn đường hộ rau.
Kỳ Lân nấu cháo hòa quyện cua và càng.
Đổng Viên mặc ục khoai lang,
Phù Đổng cơm tấm giần sàng khỏe ghê.
Đổng Xuyên mỗi người mỗi nghề,
Lớn thì đánh xiếc, bé thì mò tôm.
Phù Dực đi bán vải non,
Chửa đi đến chợ mía don đầy lồng.
Tấm gốc, tấm ngọn phần chồng,
Còn bao tấm giữa để vào lòng mà ăn.
Công Đình cưa xẻ đã quen,
Tế Xuyên bắt rẽ lấy tiền mua nhiêu.
Nhân Lễ thì đúc lưỡi cày,
To Khê Viên Ngoại thì hay hàn nồi.
Xa Long lắm chuối mình ơi,
Phù Ninh dệt vải người người thâu đêm.
Ca dao về tình yêu quê hương đất nước nói về các địa danh khác
Đến thưởng thức bánh gỏi Sóc Trăng tại quán Bãi Xàu.
Mắm nêm, chuối chát, khế, rau,
Tôm càng Đại Ngãi cặp vào khó quên!
Gái nào xinh đẹp như gái Tân Châu.
Anh thương em chẳng ngại sang giàu,
Mứt hồng đôi lạng, trà tàu đôi cân.
Cá tôm lấp lánh trong nước Tháp Mười.
Ai đi Châu Đốc, Nam Vang,
Ghé qua Đồng Tháp bạt ngàn bông sen.
Dòng Cửu Long trôi êm đềm.
Ai về Mỹ Thuận, Tiền Giang,
Có thương nhớ gã đánh đàn năm xưa?
Kẹo nổi tiếng được bày bán tại chợ Mỏ Cày.
Kẹo Mỏ Cày vừa thơm vừa béo,
Gái Mỏ Cày vừa khéo vừa ngoan.
Anh đây muốn hỏi thiệt nàng,
Là trai Thạnh Phú cưới nàng được chăng?
Bến Tre và Tiền Giang, hai nơi mà cầu kết nối.
Ai về sông nước Hậu Giang,
Ghé thăm xứ sở bạt ngàn sản nông.
Đoạn văn viết lại: Khi bước lên bờ Rạch Miễu, tôi thấy dòng nước chảy qua cánh đồng xanh tươi.
Anh biết chắc nơi đây là đất Châu Thành,
Sao tìm hoài không thấy trong đám bộ hành bóng em.
Đồng Hóc Môn là nơi sản xuất rau, dưa, bầu và bí xanh.
Duyên Hải lắm cá nhiều tôm,
Thủ Đức nhà máy khói tuôn ngang trời.
Tàu thuyền tấp nập ra khơi,
Bạch Đằng lấp lánh sao trời, trời sao.
Anh và tôi đã có thảo luận về vấn đề Trinh Tiết.
Ngó vô Linh Đống mây mờ,
Nhớ ông nguyên soái dựng cờ đánh Tây.
Nhà Bè nước chảy chia hai,
Ai về Gia Định, Đồng Nai thì về.
Kẹo mạch nha ngọt đường được nấu bởi An Phú.
Trung Kính thì lễ vàng hương,
Nghĩa Đô làm giấy để làng tả văn.
Nhiều người đàn ông bị quyến rũ bởi sự dễ thương của nhiều cô gái.
Tuy Hòa gần giếng gần sông,
Đàn bà thì ít, đàn ông thì nhiều.
Giặc đã đến ba lần và tan đi ba lần.
Cao nhất là núi Lam Sơn,
Có ông Lê Lợi trong ngàn bước ra.
Tại thành phố này, có một đền tên là Tô Thị và một chùa được gọi là Tam Thanh.
Ai lên xứ Lạng cùng anh,
Tiếc công bác mẹ sinh thành ra em.
Tay cầm bầu rượu nắm nem,
Mãi vui quên hết lời em dặn dò.
Một trái núi, ba quãng đồng, cách nhau xa.
Ai ơi đứng mà lại trông,
Kìa núi Thành Lạng kìa sông Tam Cờ.
Non xanh trong màu nước biếc như những bức tranh họa.
Thương em anh những muốn vô,
Sợ truông nhà Hồ, sợ phá Tam Giang.
Phá Tam Giang ngày rày đã cạn,
Truông nhà Hồ, Nội tán cấm nghiêm.
Vĩ Dạ từ đò, Ba Sình thẳng ngã.
Lờ đờ bóng ngã trăng chênh,
Tiếng hò xa vọng, nhắn tình nước non.
Sông Gianh sâu đào ai bới, ai hỡi?
Nong tằm, ao cá, nường dâu,
Đò xưa bến cũ nhớ câu hẹn hò.
Một nguồn nước được khơi lên bởi chín ngọn Cửu Long.
Sông Hương nước chảy trong luôn,
Núi Ngự danh tiếng cả muôn dặm ngoài.
Lên núi Cổ Tích, lên thăm đền Hùng Vương.
Đền này thờ tổ Nam Phương,
Quy mô trước đã sửa sang rõ ràng.
Ai ơi nhận lại cho tường,
Lối lên đền Thượng sẵn đường xi măng.
Lên cao chẳng khác đất bằng,
Đua nhau lũ lượt lên lăng vua Hùng.
Hãy đến Nguyệt Viên nếu muốn tìm một người chồng.
Nguyệt Viên lắm thóc nhiều tiền,
Lại có sông liền tắm mát nghỉ ngơi.
Chiều chiều ba dãy cá tươi,
Chẳng ăn cũng thiệt, chẳng chơi cũng hoài.
Thị Nại là một đầm và cù lao xanh cũng nằm ở đây.
Em về Bình Định cùng anh,
Được ăn bí đỏ nấu canh nước dừa.
Chàng Lía thơ ca, hát về vùng Quảng Nam.
Ai về đến huyện Đông Anh,
Ghé thăm phong cảnh Loa thành Thục Vương.
Mía thơm ngon, đường ngọt ngào, trắng mịn và dễ thưởng thức.
Mạch nha, đường phổi, đường phèn,
Kẹo gương thơm ngọt ăn quen lại ghiền.
Trong Vịnh Hàn, có một hòn đảo mang tên Hòn Hồng.
Nhà Bè nước chảy phân hai,
Ai về Gia Định, Đồng Nai thì về.
Núi Ông được gọi là Phước Sơn rực rỡ.
Phải chi đây đó vợ chồng,
Gánh tương tư khỏi nặng lòng nước non.
Vạn Vân nung vôi để nấu rượu Thổ Hà.
Nghĩ rằng đá nát thì thôi,
Ai ngờ đá nát nung vôi lại nồng.
Sông Chợ Củi và thành Đồng Dương là những điểm đáng chú ý.
Quảng Nam nổi tiếng bòn bon,
Chả viên Bình Định vừa ngon vừa lành.
Chín mùi da vẫn còn tươi,
Mùi thơm cơm nếp, vị thanh đường phèn.
Để yêu, để nhớ, để đau lòng cho ai.
Để sầu cho khách vãng lai,
Để thương để nhớ cho ai chịu sầu.
Một trái núi, ba quãng đồng, cách nhau xa.
Ai ơi đứng mà lại trông,
Kìa núi thành Lạng kìa sông Tam Cờ.
Trên đất Việt Nam, có một vùng đất có khoai Trà Đỏa và sông Thu Bồn.
Quảng Nam là đất quê mình,
Núi, đồng, sông, biển rành rành từ đâu.
Bắc Thừa Thiên giáp Hải Vân,
Nam thì Quảng Ngãi, giáp gần núi Phong.
Tây thì giáp đến sông Buông,
Rừng cao rừng thấp mấy tầng mây xanh.
Đông thì biển rộng thênh thang,
Đất đai trăm dặm rành rành như ghi.
Sông sâu nằm ở phía Bắc, còn sông cái nằm ở phía Nam.
Bắc Ninh lại có sông Cầu,
Anh còn tơ tưởng sông Dâu, sông Đào.
Anh còn tơ tưởng sông Thao,
Qua sông Hà Nội anh vào Kinh đô.
Đại Đồng lại có sông Hồ,
Bước qua sông Đuống thờ ơ với tình.
Sông Thương chơi đã thập thành,
Bước qua sông Cái bẻ cành phù dung.
Câu ca dao và tục ngữ trở thành ngôn ngữ đặc trưng của quê hương, không chỉ miêu tả những điều tuyệt vời về địa phương mà còn khơi dậy sự tự hào, kiêu hãnh và gợi nhắc tình yêu đất nước trong lòng mỗi người.
Quê hương của tôi trổ đầy hàng dừa cao bóng, sông dài ngoằn nghèo co ro. Tiếng ru của bà, của mẹ vang vọng mãi. Bạn bè nhong nhong chạy trên đường mưa hè. Quê bạn thì sao?
Ảnh được lấy từ Internet.
Tôi là Nguyễn Văn Sỹ có 15 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực thiết kế, thi công đồ nội thất; với niềm đam mê và yêu nghề tôi đã tạo ra những thiết kếtuyệt vời trong phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, sân vườn… Ngoài ra với khả năng nghiên cứu, tìm tòi học hỏi các kiến thức đời sống xã hội và sự kiện, tôi đã đưa ra những kiến thức bổ ích tại website nhaxinhplaza.vn. Hy vọng những kiến thức mà tôi chia sẻ này sẽ giúp ích cho bạn!