Tháp Mười toả sáng như bông sen tuyệt đẹp,
Bác Hồ là người đã đặt tên cho Việt Nam, quốc gia đẹp nhất.
Bác Hồ không chỉ có công lao vĩ đại trong cuộc kháng chiến và độc lập dân tộc mà còn mang tình yêu thương vô bờ bến đến con người. Bên cạnh việc lo toan cho đất nước ngày đầu độc lập, Bác luôn dành thời gian quan tâm đến mọi người, từ cụ già, thiếu niên đến trẻ em. Bác không bỏ sót một ai, từ miếng ăn đến cái mặc.
Thuở xưa, Bác Hồ thường nhắc nhở chúng ta rằng thiếu nhi là những hạt mầm tương lai của đất nước, và vì thế, việc yêu thương và chăm sóc cho trẻ em là rất quan trọng. Những câu chuyện ý nghĩa về Bác Hồ và thiếu nhi là minh chứng cho tình yêu vô tận mà Người dành cho trẻ em.
Những câu chuyện ý nghĩa về Bác Hồ với thiếu nhi Việt Nam
Câu chuyện thứ 1: Bác Hồ thăm vườn hoa nghìn việc tốt
Ngày 9-2-1967, vào sáng mồng một Tết Đinh Mùi, Bác Hồ trở về Tam Sơn để gặp mặt các đại biểu đến từ tỉnh Hà Bắc, đang họp tại chùa Cảm Ứng.
Bác vừa lái xe đến, Nguyễn Thế Hải, học sinh lớp một, đang chơi đùa vui vẻ cùng bạn, đột nhiên cất tiếng reo mừng.
Ông Hồ! Ông Hồ!
Bác Hồ trở về quê hương với nhiều việc tốt đẹp.
Cả đám trẻ em ngừng chơi, tụ lại xung quanh chiếc xe của Bác.
Đồng chí cần vụ từ trong xe bước ra, nhắc nhở các em trước khi mở cửa và mời Bác xuống.
Bác vui vẻ nhìn đứa trẻ và sau đó hỏi:
Các bạn nhỏ đang vui chơi trong dịp Tết hay sao?
“Thưa Bác, tôi đã hiểu và sẵn sàng thực hiện!”
Thưa Bác, chúng cháu xin kính chúc Bác có một năm mới tràn đầy sức khỏe và trường thọ!
Các em háo hức chia sẻ những điều từ lâu mong muốn nói với Bác, tuy nhiên, cảm giác hồi hộp khiến chúng em không thể nói nhiều hơn được.
Bác Hồ rất hạnh phúc. Nghe các em nói xong, Bác đã nói:
Các cháu đã thực hiện đúng những công việc tốt và tuân thủ những hướng dẫn của Bác chưa?
Nguyễn Thế Hải đứng nghiêm nghị đọc liên tục 5 điều Bác Hồ dạy như đọc đồng thanh ở lớp. Thưa Bác có ạ!
Mọi người đều cười, nhưng mọi người đều vui vì Hải đã trả lời đúng.
Khi Bác cùng các đồng chí lãnh đạo tiến vào chùa, đoàn thiếu nhi danh dự đã trang trọng dâng hoa tặng Bác. Bác nhận lấy bó hoa từ tay Liên đội trưởng Nguyễn Toàn Thắng và sau đó trao cho đồng chí cần vụ.
Thắng được hỏi bởi Bác:
Cháu học giỏi không vậy? Cháu có nhận được phần thưởng từ Bác không?
Bác thưa có ạ. Cháu đã được Bác tặng phần thưởng hai lần: Một lần là một cuốn sổ, một lần là hai quả cam.
Cháu đã nhận được phần thưởng từ Bác, cháu phải hỗ trợ các bạn học tốt, làm việc chăm chỉ… Để nhiều người cùng nhận được phần thưởng từ Bác, điều này mới tốt.
Xin chào Bác ạ!
Câu chuyện thứ 2: Đến thăm trường thiếu nhi miền Nam
Bác đến thăm trường thiếu nhi miền Nam, các cô chú phụ trách trường đã chuẩn bị sẵn sàng, trang hoàng hội trường đón Bác.
Khi Bác về đến, mọi người nhanh chóng tập trung để chào đón Bác và hướng dẫn Bác vào hội trường được trang trí đầy màu sắc với các cờ và hoa tươi lung linh.
Nhưng sau khi Bác đề nghị, Bác đã dẫn tôi vào nhà bếp và phòng ngủ để kiểm tra xem các cháu có được ăn no, ngủ ấm và được chăm sóc chu đáo không. Sau đó, Bác đã lấy ra một gói kẹo lớn và chia đều cho tất cả các cháu. Trong lúc nhìn các cháu ăn kẹo, Bác bất ngờ nhận ra rằng có một cháu đứng ở góc phòng với nét mặt buồn bã. Bác đã gọi lại và hỏi cháu đó:
Bạn tên là gì? Tại sao bạn lại đứng ở đây?
Tôi tên là Tộ. Vì tôi đã làm sai, không rửa tay sạch nên các cô chú đã phạt tôi và không cho tôi nhận kẹo từ Bác.
Sau khi cười, Bác bảo Tộ rửa tay và chia kẹo cho Tộ. Bác tiếp tục dạy:
Từ bây giờ, chúng ta phải luôn giữ gìn sạch sẽ đôi bàn tay. Đôi tay của con người rất quý giá.
Tộ rất xúc động trước sự quan tâm tỉ mỉ của Bác. Từ đó, Tộ luôn giữ bàn tay sạch sẽ và rửa tay kỹ trước khi ăn.
Câu chuyện thứ 3: Bể cá vàng dành cho các cháu
Trước khi thiết kế ngôi nhà sàn gỗ tại Phủ Chủ tịch, Bác đưa ra ý kiến rằng ngôi nhà sẽ có hai tầng. Tầng trên sẽ có hai phòng, một phòng dành cho công việc và một phòng dành cho nghỉ ngơi. Còn tầng dưới sẽ là nơi Bác họp và tiếp khách.
Bác thường có nhiều khách, đôi khi cần tiếp đón nhiều cháu chú, vì vậy chú tôi đã thiết kế một hàng ghế xi măng bao quanh cho Bác.
Đồng ý với yêu cầu của Bác, nhóm đã tạo ra một bộ ghế đặc biệt. Mỗi khi chúng tôi đến thăm, chúng tôi luôn quây quần bên Bác và được Bác thưởng bánh kẹo.
Một ngày nọ, Bác nói với đồng chí người giúp việc:
Chú ơi, có nhiều khách nhỏ con của Bác đến đây. Để các em vui lòng, chú hãy tìm một cái hồ để nuôi cá vàng làm cảnh cho các em.
Tôi đã tuân theo lời của Bác và đã nhờ đồng chí giúp việc đi mua một bể nuôi cá, đặt nó trong hành lang của tầng dưới ngôi nhà sàn và thả ba con cá vàng vô cùng xinh đẹp.
Mỗi ngày, sau khi làm việc, Bác thường thả cá vàng và cho chúng ăn. Người ta để dành những mẩu bánh mì làm thức ăn cho cá. Dưới sự chăm sóc của Bác, ba con cá vàng ngày càng trưởng thành và phát triển.
Bác nói trong mùa đông trời lạnh.
Cá và con người đều cần giữ nhiệt độ ấm trong mùa đông. Bạn nên làm một chiếc nắp bể cá để đảm bảo cá được giữ ấm.
Khách ghé thăm nhà Bác, đặc biệt là các em nhỏ rất hứng thú ngắm nhìn bể cá vàng. Những chú cá có màu sắc tươi sáng, vui nhộn, vụt qua và lấp lánh trong nước.
Câu chuyện thứ 4: Các em sạch và ngoan thật!
Năm 1967, Bác Hồ trở về Thái Bình và được đón bởi các em thiếu nhi xóm Dân Chủ hát vang bài “Giải phóng miền Nam”. Bác hỏi:
Bạn có ngoan không, các cháu ơi?
Kính gửi Bác! Các cháu đều đồng lòng trả lời.
Cháu có tuân theo lời cha mẹ không?
Thưa Bác ạ!
Có các cháu ăn ở sạch sẽ không?
Thưa Bác ạ!
Xin Bác xem tay này được không?
Những bàn tay đẹp, trình diễn trước mắt Bác. Bác rất hài lòng vì thấy cuộc sống của các cháu nhỏ ở nông thôn đã từ từ thay đổi và hòa nhập với cuộc sống của dân làng.
Các em thật là sạch sẽ và ngoan ngoãn. Bác Hồ đã chia kẹo cho các em và sau đó tiếp tục đi.
Câu chuyện thứ 5: Cháu bé bao nhiêu tuổi?
Khi nhớ lại cuộc cách mạng thành công, Bác Hồ luôn cảm thấy vui mừng khi nghe tiếng trống ếch nhộn nhịp, và thấy niềm vui trong những bước đi kiêu hãnh, đầy trẻ trung của các em.
Có những khi Bác đứng từ buồng làm việc trên tầng cao của Bắc Bộ phủ, phải nhìn qua vai người khác để các cháu không nhìn thấy Bác, để Bác có thể tự do ngắm nhìn các cháu. Trong những ngày vui đó, các em thường mặc đồng phục với quần xanh, sơ mi trắng và đội mũ calô. Bác đứng nhìn các cháu rất lâu, rất lâu. Người ta tự hỏi Bác đang nghĩ gì trong lòng?
Buổi tối, trong lúc làm việc, tiếng hát đáng yêu của một cháu bé vang lên, Bác ngừng lại và tập trung vào lắng nghe. Sau đó, Bác hỏi:
Hãy cố đoán xem, em bé này đã bao nhiêu tuổi rồi?
Bác ơi, em năm tuổi.
Theo quan điểm của Bác, số lượng đó ít hơn.
Mỗi khi tôi hỏi lại các đồng chí ở Đài phát thanh, tôi nhận thấy Bác thường có những dự đoán chính xác hơn. Không có gì khó hiểu, bởi vì Bác đã nghe rất kỹ, rất tận hưởng âm thanh. Và rồi, Bác có thể hình dung một cách sống động về cô bé hoặc chú bé nhỏ bé đó!
Tôi không hiểu tại sao Bác vẫn để đài khi đang làm việc. Một lần tôi hỏi có nên tắt đài đi không, Bác nhìn tôi suy tư và nói:
Hãy để nó ở đó, chú ạ. Để cho ta có thêm âm thanh của con người. Chú ở nhà, dù con khóc hoặc vợ cau mày tức giận, có thể thậm chí nói một số lời khó nghe, nhưng tất cả đều là những dấu hiệu của tình yêu gia đình….
Câu chuyện thứ 6: Để các cháu làm chủ
Trong ngôi nhà của Bác ở Phủ Chủ tịch, cũng diễn ra một sự kiện đáng nhớ, thể hiện sự quan tâm đặc biệt của Bác Hồ đối với thiếu nhi. Từ ngày 22 tháng 6 đến ngày 11 tháng 7 năm 1961, Bác đã chuyển một phòng thành triển lãm mang tên “Thiếu nhi với 5 điều Bác Hồ dạy” để dành cho các cháu.
Trong vòng 20 ngày, hơn 10 vạn thiếu nhi đã đến tham quan triển lãm và tham gia các hoạt động vui chơi trong kỳ nghỉ hè. Trên sân khấu buổi bế mạc vào ngày 11 tháng 7 năm 1961, Bác Hồ và Bác Tôn đã có cuộc trò chuyện và tham gia liên hoan cùng 2.000 thiếu nhi.
Trong dịp hè năm 1961, đồng chí phục vụ Bác đã cảm thấy sự sống động khi tham gia vào triển lãm “Làm theo 5 điều Bác Hồ dạy” do các cháu thiếu nhi tổ chức tại nhà khách Phủ Chủ tịch.
Trung tâm triển lãm là không gian trang trọng và quan trọng nhất trong căn nhà. Nhiều em đã có lần đầu tiên đến đây và rất thích khám phá mọi ngóc ngách, tận hưởng niềm vui khi chạm vào từng vật phẩm và thả mình trên mặt cỏ xanh.
Ngày hội thật sôi động với những tiếng hát, tiếng cười phôi pha. Tuy nhiên, có đồng chí lo ngại việc âm thanh từ loa có thể ảnh hưởng đến các cơ quan xung quanh, nên đã đề nghị giảm âm lượng loa. Nhưng Bác đã phản hồi:
Triển lãm của các em nhỏ cần có loa mới để tạo thêm niềm vui.
Bác nhớ phải chuẩn bị nhiều kem, si-rô, nước và bánh kẹo để phục vụ các cháu.
Khi Bác có những lúc nghỉ ngơi, Bác cũng thường ra xem các cháu đang vui chơi. Một hôm, Bác đi dạo ở phía dưới và thấy một căn phòng có sắp xếp những chiếc ghế băng. Bác tò mò hỏi các đồng chí rằng ghế đó được sử dụng cho mục đích gì. Đồng chí phục vụ trả lời:
Bác ơi, hãy để dành cho các cháu khi chúng mệt mỏi nhé.
Tôi thấy như vậy, Ông nói:
Tại sao các cháu lại không có giường?
Ngày tiếp theo, những thành viên trong đội phục vụ triển lãm đã tiếp xúc với Bộ Y tế và đã sắp xếp lại các ghế ngồi để nhường chỗ cho những chiếc giường đẹp mắt.
Bác Hồ thể hiện sự tôn trọng và quan tâm chu đáo đối với khách của mình, bất kể họ là ai hay có địa vị như thế nào.
Câu chuyện thứ 7: Bác nhớ các cháu thiếu niên dũng sĩ miền Nam
Vào tháng chạp năm 1968, nhóm thanh niên miền Nam đang học tại khu Tả Ngạn được một số người đưa xe ô tô đến đón về Hà Nội.
Chưa hiểu cái gì đang diễn ra, khi tôi đến thủ đô hôm trước, tôi đã được đón bằng xe và khi đến sân Phủ Chủ tịch, tôi mới biết được rằng tôi sẽ được gặp Bác Hồ.
Ngay khi xuống xe, tôi đã bắt gặp Bác Hồ và Bác Tôn ngồi trên một chiếc ghế dài đặt trước cửa nhà. Mọi người đều hào hứng chạy tới chào đón hai vị Bác.
Sau cuộc trò chuyện, Bác Hồ phát biểu:
Mời các cháu vào thưởng thức bữa cơm cùng hai Bác!
Bữa ăn không có nhiều thịt cá nhưng rất ấm cúng, các thanh niên dũng cảm ngồi cùng Bác Hồ và Bác Tôn. Nết, người nhỏ nhất trong đoàn, chỉ có cái đầu lấp ló bên cạnh bàn và được Bác gắp thức ăn cho ngay.
Sau khi ăn, Bác và cháu đã trò chuyện vui vẻ. Khi ăn xong, mỗi cháu được Bác tặng một bông hồng, một quả táo, một quả lê và ba quyển sách có tiêu đề “Người tốt việc tốt”.
Sau đó, Bác Hồ đã nói:
Cháu em đây đã hôn hai Bác và quay về rồi.
Sau khi các dũng sĩ đã hôn hai Bác, Bác Hồ đã đưa ra lời căn dặn:
Các em học sinh quay trở lại trường với mục tiêu nỗ lực học tập để đạt kết quả tốt.
Mọi thứ đều gợi cảm xúc. Đúng lúc đó, Đoàn Văn Luyện dũng cảm nói với Bác:
Thưa Bác, chúng cháu đã nghĩ rằng hai Bác đã gọi chúng cháu về vì có việc gì cần.
Bác Hồ vui vẻ cười và nói:
Hai Ông Bà nhớ các cháu nên muốn gọi các cháu về để gặp và trò chuyện.
Nghe đồn, Luyện và các bạn cảm động đến mức muốn rơi nước mắt. Hai người già đã cao tuổi, đã làm rất nhiều công việc, nhưng vẫn nhớ đến các cháu ở miền Nam. Luyện nghĩ:
Hai Bác vẫn lo lắng và thương mình, dù mình đang ở ngoại ô Bắc Giang!
Câu chuyện thứ 8: Quây quần bên Bác
Thiếu niên nhi đồng có ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn? Thiếu niên Việt Nam có ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn?
Ngày 1 tháng 6 năm 1969, tiếng hát của những học sinh thuộc hệ sơ trung của Trường Âm nhạc Việt Nam (nay là Nhạc viện Hà Nội) đã vang lên vô cùng sôi nổi. Đây là sự kiện đặc biệt, khi các em được tôn vinh và biểu diễn báo cáo thành tích học tập trước Bác Hồ kính yêu. Đó cũng là lần cuối cùng các em được gặp Bác trước khi Bác Hồ ra đi.
Vào ngày hôm đó, dù sức khỏe của Bác đã suy yếu, nhưng Bác vẫn rất hạnh phúc khi chiêm ngưỡng sự biểu diễn tuyệt vời của các cháu trên các loại nhạc cụ như vĩ cầm, đàn dương cầm. Các cháu không chỉ biểu diễn rất giỏi mà còn mê đắm và xuất sắc khi thể hiện những giai điệu truyền thống của các dân tộc như sáo, nhị, bầu.
“Bạn muốn trở thành nghệ sĩ gì khi lớn lên?”
Để phục vụ nhân dân trong tương lai, các cháu cần phải nỗ lực học tập xuất sắc.
Bác ôm các cháu vào lòng và hỏi han từng người một:
Cháu thích chơi nhạc cụ nào?
Cha mẹ của cháu đang làm công việc gì?
Khi các em trình bày về cây đàn 16 và 36 dây, Bác đã cười và nói:
Có thể gọi đàn 16 dây và đàn 36 dây thay vì gọi chúng là tiếng ta.
Hai cây đàn này được đặt tên đơn giản bằng một ngôn ngữ dân tộc mà Bác Hồ đã chỉ dẫn và mỗi khi nhắc đến tên đó, chúng tôi luôn nhớ tới Bác.
Sau mỗi phần trình diễn, Bác vỗ tay rất lớn và nói:
Các cháu vỗ tay hân hoan để chào đón bạn khi bạn biểu diễn đàn hay!
Khi phân phối kẹo cho các em nhỏ, Bác nói:
Hãy cho em thêm một cái nhỏ nhất vì bé này.
Bên cạnh Bác, có một buổi hòa nhạc thân mật với các cháu ở thành thị và nông thôn, bao gồm con em của cán bộ, công nhân, nông dân và các dân tộc miền núi ở cả miền Nam và miền Bắc.
Những câu chuyện ý nghĩa về Bác Hồ với thiếu nhi nước ngoài
Câu chuyện thứ 9: Thiếu nhi Tiệp Khắc với Bác Hồ
Trong một chuyến thăm đến quốc gia Tiệp Khắc, Bác Hồ đã được đón tiếp bởi một đoàn thiếu nhi Tiệp Khắc đến thăm.
Tất cả các cháu đều muốn đứng bên cạnh Bác, vì vậy đã xảy ra sự chen chúc và tranh giành. Để duy trì trật tự, Bác đã có ý tưởng hỏi các cháu:
Bạn có nhận thấy Bác có bị gầy hay mập không?
Các em trả lời:
Bác rất ốm ạ.
Bác lại đặt câu hỏi:
Bạn có muốn Bác gầy không?
Các em nhỏ đồng lòng trả lời:
Không, xin vui lòng.
Bác tiếp tục nói:
Đừng cố gắng tranh nhau hôn Bác nữa, hãy chỉ chọn một đại biểu đến hôn Bác.
Sau khi Bác phát biểu, mọi thứ trở nên gọn gàng và tôi được chọn làm đại diện cho tất cả mọi người để hôn Bác. Bác ôm tôi và bày tỏ lòng biết ơn đến các bạn thiếu nhi Tiệp Khắc.
Còn những người bảo vệ thì chúng tôi rất biết ơn Bác vì Bác đã đề xuất một cách duy trì trật tự mà vẫn giữ được tình yêu quý của trẻ em Tiệp Khắc đối với Bác Hồ.
Câu chuyện thứ 10: Đối thủ đáng yêu
Vào ngày 7 tháng 2 năm 1958, có hơn 3.000 em thiếu nhi Ấn Độ đã tham gia biểu diễn đồng diễn để chào mừng Bác Hồ.
Các em đầy hào hứng reo lên: “Cha, Cha Hồ (Bác Hồ)”. Thủ tướng Nêru ngồi bên cạnh Bác vui mừng nói:
Ngài là đối thủ đáng yêu của tôi, bởi vì các em thường gọi ngài là Bác.
Ở Ấn Độ, các em thiếu nhi chỉ gọi Nêru là Bác, và Bác Hồ là người thứ hai được các em gọi là Bác.
Ngày hôm đó, không khí tràn đầy niềm vui và sôi nổi như một ngày hội. Các em nhỏ hào hứng tặng hoa, với một số em thậm chí tặng Bác Hồ hai viên kẹo. Đặc biệt, có một em nhỏ mù hai mắt đã được Bác ôm lên, sờ râu và sờ má Bác, sau đó ôm chặt Bác một cách âu yếm. Tình cảm đó khiến ai cũng xúc động.
Bác đã dành cả cuộc đời để hy sinh cho dân tộc Việt Nam. Với Bác, nước Việt Nam là gia đình của Người, trẻ em Việt Nam là con của Người.
Nhờ vào những câu chuyện về Bác Hồ và trẻ em, ta có thể nhìn thấy tình yêu vô tận mà Bác Hồ dành cho những đứa trẻ – những người sẽ trở thành hy vọng của quê hương.
Ảnh được lấy từ Internet.
Tôi là Nguyễn Văn Sỹ có 15 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực thiết kế, thi công đồ nội thất; với niềm đam mê và yêu nghề tôi đã tạo ra những thiết kếtuyệt vời trong phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, sân vườn… Ngoài ra với khả năng nghiên cứu, tìm tòi học hỏi các kiến thức đời sống xã hội và sự kiện, tôi đã đưa ra những kiến thức bổ ích tại website nhaxinhplaza.vn. Hy vọng những kiến thức mà tôi chia sẻ này sẽ giúp ích cho bạn!