Giáo sư Cecil Clifford, người đứng đầu bộ môn Lịch sử Phục hưng tại Trường Đại học Liverpool, Anh, khẳng định rằng Juliet và Romeo, những nhân vật mà mọi người vẫn cho là chỉ có trong truyền thuyết văn học, thực tế là những người thực tế và không phải là người dân của Verona.
Theo tài liệu của một học giả người Anh, báo Corriere della Sera, được xuất bản tại Milan, Italia, vừa gửi một nhóm phóng viên đặc biệt để theo dõi các tên người và địa danh mà nhà văn vĩ đại William Shakespeare (1564-1616) đã sử dụng để hoàn thiện các vở bi kịch bất hủ của mình.
Căn cứ vào tài liệu của Giáo sư Cecil Clifford, Trưởng bộ môn Lịch sử Phục hưng thuộc Trường đại học Tổng hợp Liverpool, đã dành nhiều thập kỷ để nghiên cứu về nhân vật Luigi Da Porto (1485-1530), một người Italia và là tác giả của cuốn sách “Nouella nouamente ritroua di do Nobili Amanti” (Câu chuyện mới tìm thấy của hai tình nhân cao thượng). Vào cuốn sách này, W. Shakespeare đã lấy cảm hứng để viết vở kịch “Romeo và Juliet”, tác phẩm được coi là nổi tiếng nhất của nhà văn vĩ đại này.
Sau nghiên cứu kỹ lưỡng, Giáo sư S. Clifford kết luận rằng cuộc tình giữa Romeo và Juliet, được coi là “chuyện tình bất hủ”, thực ra chỉ là một câu chuyện hư cấu. Ông đã chờ đợi thời điểm chính thức để công bố giả thuyết mới tại Viện Hàn lâm Olympic ở Vicenza, nhân kỷ niệm 450 năm ngày sinh của W. Shakespeare (26/4/1564 – 26/4/2014).
Bìa cuốn “Nouella nouamente ritroua di do Nobili Amanti” của tác giả Da Porto được in vào năm 1530.
Ban công của tòa lâu đài và ngôi mộ của Juliet đều mang tính chất hư cấu, cũng như việc tồn tại các gia đình Capulet và Montague! Giáo sư C. Clifford đã khẳng định trong bài thuyết trình của mình. Nhưng câu chuyện thực sự là gì?
Thực sự, câu chuyện không kết thúc như chúng ta vẫn biết từ vở kịch của W. Shakespeare, mà thay vào đó là một đám cưới được tính toán của Luchina (tên thật của Juliet). Anh chàng Luigi (tên thật của Romeo) thất tình và đã kể lại câu chuyện này.
Romeo thực sự là Luigi Da Porto, sinh tại Vicenza vào năm 1485 trong một gia đình quý tộc.
Luigi sau đó gia nhập quân đội và trở thành một đại úy kị binh, phục vụ tại vùng Friuli trong thời kỳ xảy ra căng thẳng giữa Cộng hòa Venice và Hoàng đế Áo Maximilian.
Juliet cũng là người em họ của Luigi, với tên gọi chính thức là Luchina, và cô thuộc một gia đình quyền lực lâu đời nhất tại Friuli – dòng tộc Savoir.
Gia đình Savoir có nguồn gốc từ một dòng họ quân sự Phổ, đã định cư ở Friuli từ thế kỷ XII. Trong suốt nhiều thế kỷ, các thành viên của gia đình này đã được biết đến với tài năng và khả năng lãnh đạo xuất sắc trong lĩnh vực quân sự.
Theo giáo sư C. Clifford, người dân Venice được mô tả là rất đẹp, bao gồm cả phụ nữ và đàn ông. Họ có dáng vẻ duyên dáng và quý phái, và tuân thủ những phong tục nghiêm khắc. Sức mạnh của họ đến mức mà ngay cả tự thân của Venice cũng phải ngưỡng mộ.
Vào khoảng năm 1500, trong thời gian mà câu chuyện tình yêu giữa Romeo và Juliet diễn ra, dòng họ Savoir đã chia rẽ thành hai phái, đó là Cựu hoàng và Cộng hòa. Cả hai phái này thường xảy ra tranh cãi, xô xát, đấu súng và chém giết mỗi khi đụng độ.
Luigi lần đầu gặp Luchina trong một buổi tiệc hóa trang được tổ chức tại nhà Savoir. Anh chàng đã 26 tuổi, trong khi cô gái chỉ mới 15 tuổi, nhưng từ cái nhìn đầu tiên, họ đã cảm thấy hấp dẫn với nhau.
Tình yêu của họ mới chớm nở nhưng đã đối mặt với mâu thuẫn giữa hai gia đình. Da Porto thuộc tầng lớp quý tộc và ủng hộ Hoàng đế, trong khi gia đình Luchina lại cuồng nhiệt với nền Cộng hòa.
Việc hẹn ước và kết hôn giữa hai người trẻ là điều không thể tưởng tượng. Vì vậy, họ bắt đầu gặp nhau một cách âm thầm trong khu vườn của tòa lâu đài, hơi thở thầm lặng dưới ban công, những lá thư tình được gửi qua người hầu với sự cẩn thận.
Chiếc ban công truyền thống thực tế là… “Đồ lỗi thời”.
Năm 1511 đánh dấu sự khởi đầu của một thời kỳ u ám. Từ đầu năm, những dấu hiệu của một năm đen tối đã xuất hiện, như những tai nạn kinh khủng được dự báo bởi các nhà chiêm tinh khi mặt trời bị che khuất bởi những vệt máu; nhiều nhà thờ bị sét đánh và những con sói điên cuồng tấn công người lớn và trẻ em, gây nên những cảnh tượng kinh hoàng.
Trong thời gian này, xứ Venice đang giao tranh với nước Áo trong một cuộc chiến khốc liệt kéo dài 3 năm từ năm 1518. Đồng thời, dân chúng ở Friuli đang phải đối mặt với đói kém, dịch bệnh và động đất khủng khiếp. Mùa vũ hội của năm đó kết thúc trong một cuộc “tắm máu”, cướp đi mạng sống của nhiều người từ cả hai phe phái đối nghịch. Antonio Savoir đã bị buộc tội gây ra vụ chém giết này.
Savoir Antonio đã phản bội xứ Cộng hòa Venice và cùng với đám cận thần của mình, đã quy phục người Áo để tránh bị kết án và tống vào ngục tối. Tuy nhiên, Hội đồng Mười – cơ quan quyền lực tối cao của Venice không chịu nhượng bộ và đã thuê sát thủ để giết Savoir Antonio.
Sau đó, để chấm dứt cuộc chiến giữa các phe nhóm kình địch, Hội đồng Mười ra lệnh tổ chức “đám cưới dàn hòa chính trị” giữa Luchina và một thành viên trong gia đình của “kẻ thù” là Franchesco. Với cô gái Friuli xinh đẹp này không có gì là bi kịch cả, bởi cô được giáo dục theo truyền thống Phổ là luôn có nghĩa vụ phải tuân theo lệnh bề trên.
Luigi, một chàng trai không may trở thành một người đơn độc và cô đơn. Để tìm sự an ủi, anh quyết định chuyển hướng sang văn học và viết câu chuyện về cuộc đời của mình. Tuy nhiên, câu chuyện mang tựa đề “Truyện vui” nhưng thật khó tìm thấy những khoảnh khắc vui vẻ trong đó.
Truyện này được xuất bản ở Venice vào đầu năm 1530, chỉ một thời gian ngắn trước khi Da Porto qua đời. Trong lời đề, ông viết: “Dành cho Luchina Savoir, người xinh đẹp và không may mắn”. Trong tựa đề, tác giả Luigi Da Porto cũng phân tích sâu sắc về tính cách nhẹ dạ và lòng không chung thủy của phụ nữ trong thời đại của mình, đồng thời lên án sự áp đặt trong hôn nhân.
Màn tang tóc lan tỏa khắp thành phố Verona, nơi diễn ra “tấn bi kịch tình yêu bất hủ” theo tác phẩm của W. Shakespeare, sau khi Giáo sư C.
Clifford khẳng định rằng Juliet và Romeo, một cặp đôi mà mọi người cho là chỉ tồn tại trong truyền thuyết văn học, thực sự là những người thật và không phải là người Verona.
Romeo sinh ra ở Vicenza và Juliet là người dân Friuli. Tuy nhiên, không chỉ vậy, một học giả người Anh còn tiết lộ rằng câu chuyện của họ không kết thúc như đã được William Shakespeare viết.
Ông Flavio Tosi – Thị trưởng Verona đã biểu đạt sự bất bình khi nói rằng người ta đã phá hủy giấc mơ tuyệt diệu và trữ tình nhất của chúng ta. Nàng Juliet kiều diễm đã trở thành biểu tượng của thành phố này. Mặc dù ban công và ngôi mộ vẫn còn tồn tại (dù không thể phủ nhận rằng chúng có thể là những bản sao), hàng năm vẫn thu hút hàng chục nghìn du khách đến Verona và mang lại lợi ích kinh tế không nhỏ cho địa phương này.
Trong cấu trúc tổ chức hiện tại của Hội đồng thành phố, thậm chí còn có một tổ chức đặc biệt chịu trách nhiệm xử lý hàng trăm lá thư hàng ngày, nhằm thể hiện tình yêu thương với “biểu tượng” Juliet từ khắp nơi trên thế giới gửi đến.
“Nhưng cũng như nhiều trường hợp khác, lịch sử và huyền thoại thường bị trộn lẫn…”, Giáo sư C. Clifford kết luận.
Theo Thu Hường.
Theo Bảo vệ Quốc tế.
Tôi là Nguyễn Văn Sỹ có 15 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực thiết kế, thi công đồ nội thất; với niềm đam mê và yêu nghề tôi đã tạo ra những thiết kếtuyệt vời trong phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, sân vườn… Ngoài ra với khả năng nghiên cứu, tìm tòi học hỏi các kiến thức đời sống xã hội và sự kiện, tôi đã đưa ra những kiến thức bổ ích tại website nhaxinhplaza.vn. Hy vọng những kiến thức mà tôi chia sẻ này sẽ giúp ích cho bạn!