Thơ Về Kháng Chiến Chống Pháp Những Bài Hay Nhất

Tuyển tập những bài thơ về kháng chiến chống Pháp đã được Thohay.Vn sưu tầm dưới đây là những bài hay nhất. Hãy xem thêm để tìm hiểu về những tác phẩm đặc sắc.

Các Nhà Thơ Tiêu Biểu Trong Kháng Chiến Chống Pháp

Bước khởi đầu của nền thơ cách mạng, thơ kháng chiến chống thực dân Pháp, đã đem lại triển vọng và sức sống cho chúng ta. Trong cuộc kháng chiến chống Pháp, có những nhà thơ tiêu biểu như:

  • Trong thơ giai đoạn này, Tố Hữu đã đánh dấu sự thành công bằng cách cắm ngọn cờ “Việt Bắc”.
  • Phải nhắc đến thế hệ nhà thơ tiếp theo sau Tố Hữu, đó là những người đã trực tiếp tham gia vào cuộc kháng chiến như Nguyễn Đình Thi, Vũ Cao.
  • Tên của tôi là Trần Mai Ninh.
  • Tên của tôi là Trần Hữu Thung.
  • Hồng Nguyên.
  • Hoàng Lộc.
  • Thôi Hữu.
  • Tên của người là Hoàng Trung Thông.
  • Minh Huệ.
  • Chính Hữu.
  • Quang Dũng.
  • Hữu Loan.
  • Hoàng Cầm.
  • Tên của Nông Quốc Chấn.
  • Tài Đoàn Bàn….
  • Dưới đây là những bài thơ về kháng chiến chống Pháp được tuyển chọn một cách kỹ lưỡng.

    Tây Tiến
    Tác giả: Quang Dũng.

    Tây Tiến ơi, Sông Mã xa rồi!Nhớ về rừng núi, nhớ những lúc chơi vơi.Quân mỏi lấp Sài Khao trong sương mờ,Hoa về trong đêm hơi ở Mường Lát.

    Trên con đường vòng quanh khúc khuỷu dốc sâu thăm thẳm, mây cồn trôi bay, súng ngửi hương trời. Lên ngàn thước cao, xuống ngàn thước sâu, nhà ở Pha Luông mưa xa khơi.

    Bạn dãi dầu đau đớn không tiếp tục bước đi, Gục lên vũ khí và mũ bỏ quên cuộc sống! Buổi chiều oai linh, thác nước gầm thét, Đêm đêm, con hổ Mường Hịch trêu chọc con người.

    Nhớ ôi, cơm lên khói Tây tiến,Mai Châu mùa em thơm mùi nếp xôi.

    Em xiêm áo tự bao giờ trong hội đuốc hoa,Doanh trại bừng lên với hồn thơ xây dựng,Man điệu khèn lên, nàng e ấp,Nhạc vang về Viên Chăn.

    Chiều sương ấy, khi người đi Châu Mộc,Bên bờ hồ, hồn lau nhẹ nhàng hiện về.Dáng người trên độc mộc còn in sâu trong lòng,Như dòng nước lũ hoa đong đưa trôi đi.

    Đoàn binh không mọc tóc dũng cảm tiến về phía TâyQuân xanh oai hùng như màu láMắt trừng gửi mộng vượt qua biên giớiÐêm mơ Hà Nội tươi thơm với dáng vẻ kiều diễm.

    Biên cương mồ viễn xứ rải rácChiến trường đi không tiếc đời xanhÁo bào thay chiếu, anh trở về đấtSông Mã vang lên khúc hành độc.

    Người đi Tây tiến không hẹn ước, đi trên con đường lên thăm một nơi xa xôi. Ai đã từng lên Tây tiến vào mùa xuân ấy? Hồn trở về Sầm Nứa không trở về theo chiều xuôi.

    Tìm kiếm cuộc cách mạng – Tác giả: Nguyễn Đình Thi.

    Xung quanh làng xóm đầy than thóc Tây,Nỗi đau Nhật muôn vàn chẳng thương ai.Phu lính đi qua, đắp đường hoài,Người nghèo khổ đau, mắc cả trăm đường.Mùa lúa chín vàng trên cánh đồng,Lúa đi đâu mất, ta làm sao đây?Địa chủ xương tuỷ, mồ hôi dân tôi,Trăm vòi hút hết, chẳng chút thương tiếc.Nghe đồn trên núi rừng xanh ngát,Quân Cách mạng Việt Minh đã phất cờ.Ánh sao vàng soi lối tự do,Dân nghèo hiệp sức, lên bờ trỗi dậy.Chiến khu ta nằm ở Tây Nguyên,Quân đang vượt núi, xuống miền Trung.Mặt trời xé tan sương mù mịt,Dân ta phá ngục, thoát khỏi nghìn năm.Đơn truyền rải rác ở chợ làng,Cờ đỏ tung bay giữa ban ngày.Đồng quê như có lửa bùng cháy,Nhà giàu bàn tán, dân cày truyền tin.Quyết lòng bước đi, tìm kiếm hy vọng,Một đêm gió băng, thoát thân khỏi cơn đau.

    Bài ca vỡ đất
    Tác giả: Tên của người là Hoàng Trung Thông.

    Chúng ta đã sống cuộc đời trong rừng núi từ lâu. Đồng xanh của chúng ta thiếu đất để cày. Nghe đây, rừng và đất đã hợp tác với nhau. Trong suốt tháng ngày, chúng ta đã cùng nhau làm việc. Chúng ta đã cấy từng luống đất và cuốc từng gốc cây.

    Ta đến nơi này trên con đường xa xôiTrên đồi cây cảnh đẹp nhưng khát khao ánh nắngGiữa hai dòng suối vắng lặngÐoàn ta vui mừng cấy cày.

    Công cụ rewrite tiếng Việt sẽ không tự động viết lại đoạn văn một cách sáng tạo hơn được. Tuy nhiên, tôi có thể giúp bạn viết lại đoạn văn theo một cách khác. Dưới đây là đoạn văn đã được viết lại:”Bàn tay lao động của ta gieo những hạt mầm sống trên mỗi miếng đất khô cằn. Bằng sự cần cù và siêng năng, dù ánh nắng chói chang, ta trồng khoai tây thơm ngon và lúa mạch xanh tươi. Khi khoai tây được thu

    Quanh ta là dòng suối chảyTiếng suối vang lên ngân ngaTheo gió núi chảy điTa khai mương mở suốiĐời ta là tuổi đấu tranhMặc dầu áo nông binh đã bạcVẫn còn đất cày vỡ, xanh núi đèo.

    Trong lá chim hót. Đá leo trèo. Chúng ta là những người nghèo. Giữa buổi trưa nắng và gió. Đào cây, cuốc cỏ. Tỉa đỗ, trồng khoai.

    Sức trẻ còn lâu dài trong ngàyCuốc càng khỏe, càng dễ cày sâuHãy hát lên! Ta lao vào cuộc sống mau lẹNhanh tay ta cày, đào đất lênBàn tay ta làm nên tất cảSức người biến sỏi đá thành cơm.

    Mùa lúa thơm, lòng ta hân hoan. Ngày quả chín, ta tràn đầy vui mừng. Người tiền tuyến, gửi đi sức mạnh. Gối đất, nằm sương, diệt quân thù.

    Máu ai mà nhuộm thắm như sao vàng. Mồ hôi của ta tràn đổ xuống hàng rau tươi.

    Cây rừng xanh um tùm, đẫm máu người. Đồng lúa xanh tươi, áo chàm còn mới.

    Không nên bỏ qua tập Thơ Cách Mạng Việt Nam đặc sắc, bên cạnh Thơ Về Kháng Chiến Chống Pháp.

    Chùm Thơ Về Kháng Chiến Chống Pháp Đặc Sắc

    Dưới đây là Chùm Thơ Về Kháng Chiến Chống Pháp Đặc Sắc, xin gửi tới quý độc giả. Hãy cùng khám phá!

    Tác giả Tố Hữu đã dẫn ta đến nơi này.

    Trong ban ngày, ta đi trên con đường thảnh thơi. Đường rộng và dài, từ Đình Cả đến Thái Nguyên, từ Điện Biên đến đường cách mạng. Đến hôm nay, ta đi trên con đường về biển, một con đường mới với màu đất đỏ tươi. Nó thật đẹp, Tổ quốc ơi! Rừng cọ, đồi chè và đồng xanh rực rỡ. Ánh nắng chiếu sáng sông Lô, và tiếng hát vang lên từ bến nước Bình Ca…

    Ai lướt qua Phú ThọAi đi qua Trung HàAi tới Hưng HoáAi xuống khu BaAi vào khu BốnCon đường ấy, tự do tràn đầyBốt đồn Tây đã bị cuốn sạch!Sông Thao sóng dồi xao lảAi về Hà Nội thì cùng thuyền xuôi.Ờ, đã chín năm rồi đấy nhỉ!Chiến đấu ba ngàn ngày không nghỉBắp chân, đầu gối vẫn mạnh mẽ.Ngẩng đầu lên: trong sáng tuyệt trầnTháng Tám mùa thu xanh thẳmMây bay nhẹ nhàngHôm nay là một ngày đẹp lắm!Mây của chúng ta, trời xanh của chúng taViệt Nam Dân chủ cộng hoà!

    Những cơn bóng tối đã tan biến đi,Trời thu tháng Tám lung linh lại rồi.Trên đường về Thủ đô ta lại đi,Cờ đỏ bay quanh mái tóc bạc của Bác Hồ!Mẹ ơi, đừng khóc nữa,Giặc đã bỏ chạy khỏi làng ta rồi!Cây tre lại mọc xanh tốt,Chuối trong vườn ta cũng đâm chồi.Trâu ta chạy ra bãi, ra đồi,Ruộng ta lại hát vui như ngày xưa…Các em ơi, đã đi học chưa?Các anh đang xây dựng trường mới cho em nữa đấy.Chúng nó không còn sợ lửa nữa,Trường của em đứng trên đồi sáng chói.Tiếng các em vang lên khắp làng quê.Ai đi đến Nam Bộ,Tiền Giang, Hậu Giang,Ai đến thành phố,Hồ Chí Minh,Tên vàng rực rỡ.

    Ai trở về Đồng Tháp Bưng Biền đến thămViệt Bắc miền Nam, nơi đã chôn vùi bao đồng bào trong cuộc chiến với giặc PhápNơi ấy nằm rải rác những mảnh đất chôn rau và cắt rốn của chúng ta!Ai đi về phía Nam – Ngãi, Bình Phú, Khánh HoàAi ghé thăm Phan Rang, Phan ThiếtAi lên Tây Nguyên,Kông Tum, Đắc LắcKhu Năm, một miền Trung đau đớn và dằng dặcAi trở về với quê hương ta với lòng tha thiếtSông Hương, Bến Hải, Cửa Tùng….

    Có ai đó, cùng với đồng bào, đồng chíNói với một nửa của Việt Nam yêu quýRằng: Quốc gia của chúng ta là nước taNước Việt Nam là một nền dân chủ cộng hoà!Chúng ta là con của cùng một cha, sống dưới một mái nhàThịt và xương, tim và óc kết nối với nhau.

    Dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng tôi vẫn kiên cường như kiềng ba chân. Dù ai cản trở, lòng tôi vẫn tự hào là người theo đạo của Chủ tịch Hồ Chí Minh!

    Ta đã trưởng thành trong khói lửaChúng tôi không còn mong chờ gì nữaChân của những anh hùng dân tộc bị ngăn chặnNhững bàn chân đầy tro bụi, lầy lộiĐã bước đi dưới ánh mặt trời cách mạngNhững bàn chân từ Hóc Môn, Ba Tơ, Cao LạngĐiện Biên vang lên với sự vĩ đại, làm rung chuyển trái đấtNhững bàn chân đã nổi dậy, đập đầuBọn quỷ đen ngã xuống trong bùn, mãi mãi.

    Chân ta bước tiếp trên con đường, vững như kim loại, mạnh mẽ như đồng. Đội ngũ của chúng ta đông đảo và đoàn kết, cao lớn như núi, dài như sông. Ý chí của chúng ta lớn như biển Đông trước mắt!

    Ta đến, không thể tách rờiMục Nam đến bãi Cà MauTrên đầu ta chỉ có một trờiBắc nam liền một biển.

    Tình yêu không biên giớiTình yêu cùng một Cụ HồTình yêu cùng một Thủ đôTình yêu cùng một bản đồ Việt Nam!

    Tác giả của bài thơ “Nhớ” là Nguyễn Đình Thi.

    Ánh sao lấp lánh nhớ về aiChiếu sáng con đường của những chiến sĩ trên đèo mâyNgọn lửa hồng nhớ về aiGiữ ấm trái tim chiến sĩ dưới hàng ngàn cây.

    Anh yêu em như yêu đất nước, vất vả đau thương tươi thắm vô tận. Anh nhớ em mỗi bước đi của anh, mỗi tối anh nằm xuống và ăn mỗi miếng.

    Trong bóng đêm, ngôi sao không hề tắt điChúng ta đấu tranh yêu nhau suốt cuộc đờiLửa trong rừng bùng cháy, đỏ rực rỡChúng ta tự hào yêu nhau, trở thành con người.

    Hãy chuẩn bị đón đọc những bài thơ cách mạng đặc sắc nhất, không chỉ có thơ về kháng chiến chống Pháp.

    Các Bài Thơ Chống Pháp Nổi Tiếng

    Hãy cùng khám phá những bài thơ nổi tiếng về chống pháp dưới đây và thưởng thức chúng thêm nhiều hơn.

    Đất nước, tác giả: Nguyễn Đình Thi.

    Sáng nay trong lành như sáng xưaGió thu vẫn mang hương cốm mớiNhớ những ngày thu xa xưa ấySáng sớm, lạnh lẽo trong lòng Hà NộiCác con phố dài lặng lẽ mơ màngNgười ra đi không nhìn lại một lầnDưới ánh nắng, lá rơi rụng trên mái hiên.

    Mùa thu này khác biệt hơn, tôi đứng ngắm nhìn giữa những ngọn đồi. Gió thổi nhè nhẹ qua rừng tre, trời thu thay áo mới. Trong cảnh tự nhiên, cười đùa thiết tha! Bầu trời xanh biếc này là của chúng ta, núi rừng này cũng thuộc về chúng ta. Những cánh đồng xanh mát, những con đường bát ngát, những dòng sông đỏ nặng phù sa.

    Chúng ta là quê hương của những người chưa từng chịu khuất phục. Trong đêm, tiếng đất vang lên rì rầm. Những buổi ngày xưa vẫn còn vang mãi trong tiếng nói! Cánh đồng quê chảy máu, dây thép gai đâm vào trời chiều. Những đêm dài của quân đội đầy sôi nổi, những kỷ niệm của người yêu xa xứ trở lại. Từ những năm tháng đau khổ chiến đấu, quê hương đã trở nên rạng rỡ. Từ gốc lúa và bờ tre, tinh thần hậu đã nổi lên, mang theo những tiếng gắt gỏng.

    Cơm đầy nước mắt bay khỏi miệng taGiặc Tây, chúa đất đáng tráchKẻ đè cổ, kẻ lột da

    Chúng bay không thể bị xiềng xíchBầu trời rực rỡ chim hót vangSúng đạn không thể chúng bắn pháDân ta yêu nước, thương nhà cảm kích!

    Sương mù bao phủ xung quanh nhà máy khói cuộnTiếng kèn gọi quân vang vọng trên cánh đồngNgười áo vải ôm trọn đất nướcĐã tỉnh dậy trở thành những anh hùng.

    Ngày nắng cháy rực sau đêm mưa dồnDòng chân mỗi bước đều hy sinhBùng cháy trong lòng, nghĩ tới tương laiTrái tim đầy ánh sáng bình minh.

    Súng bắn rung trời, giận dữ thần thánhCon người nổi lên như sóng xoáy bùng nổĐất nước Việt Nam từ cơn đau máu lửaTrỗi dậy và tỏa sáng rực rỡ, xua tan bùn đen.

    Nguyễn Đình Thi – tác giả của bài thơ “Quê hương Việt Bắc”.

    Trên đồng cỏ hoa lau phơ phất, gió thổi quấn quýt chân người chiến sĩ. Rời xa cánh đồng bằng, ta đã đi qua bao mùa xuân.

    Sơn La, những thung lũng mờ sươngNhững đồi vàng rực lúa chín mùaNhững lần chia tay đầy xúc độngChâu đi quấn quýt bên bờ mương.

    Những bản mường yêu dấu đã biến mất điKẻ thù đã xâm chiếm và hủy hoại đất nướcNhớ lại những trận chiến đau lòng và đầy máuÔi! Nhớ mãi bàn tay cụ Thái cầm nắm xôi đặc biệt.

    Ta vẫn ở lòng Tây Bắc trong những đêm thao thức, nghe tiếng từ quy. Ta khóc hờn, căm thề giết giặc. Sông Đà ơi, ta sẽ trở về.

    Trong những ngày đầu chưa có kinh nghiệm, chúng ta đã bắt đầu hành trình – hành trình không ngừng ngày. Trên những con đường đầy khó khăn và gian khổ, ta mang trên vai trách nhiệm đối với quê hương.

    Ta hát mãi lòng thảnh thơiNúi chàm lung linh sáng rờnYêu rừng Việt Bắc dạt dàoNơi ta trưởng thành tự tôn.

    Quê hương của tôi thật tuyệt vời với những ngọn núi và dòng sông rực rỡ. Mỗi khi tôi thức dậy, nó trở nên đẹp hơn. Mỗi mảnh đất luôn sôi động suốt ngày đêm. Mỗi con người trong quê hương cũng trong trẻo và trong sạch như nước suối.

    Đèo Cao Bằng dựng thẳng cao ngút trờiMây trắng gọi lòng ta về trờiQuân thù vụt ngã dưới chân taThế giới chào đón ta về đây.

    Rừng hồi lộng gió, Lạng Sơn quyến rũTiếng cọp gầm vang đêm đêm rừng rậmSông Kỳ Cùng như sóng xô bờHành quân miệt mài trong ngày dài.

    Sông Thoa êm đềm từ cuốn đỏChúng ta về với niềm tự hàoChị lái đò vui vẻ cười toeXin chào anh lính đi ngang qua.

    Ta đam mê những con sông ở phía Bắc Việt Nam.Đã có nhiều lần ta tiễn đưa quân đi xa.Đã có nhiều lần ta chứng kiến máu giặc chảy đầy.Những bờ sông im lặng kể những câu chuyện riêng.

    Em thích buổi trưa dịu êmEm bé trồng rau, đuổi lũ gàEm thích những con đường rực nắngChưa từng thấy đẹp như lúc này.

    Yêu quý càng thêm đất nghèoSắn Tuyên Quang, củ mài Yên BáiChiến sĩ nuôi lòng trong gian khổTa yêu Mán Cao Lan, bà mẹ thân yêu.

    Sông Lô mãi chảy không ngừngĐại bác tự hào vang lênLửa Phố Ràng, Lu vẫn cháyBến Bình Ca sóng xôn xao.

    Chúng ta đến với núi xanh và suối bạcBên dưới bầu trời Tam Đảo cong congÔi Cao Vân, Phú Minh, Quảng NạpTrái tim của chúng ta đập ở Thái Nguyên.

    Nhưng tôi đã tìm thấy cây đa lịch sử trên tảng đá gốc cây bờ cỏ. Hòn đất này chôn giấu rau nước Cộng hoà và mang một ý nghĩa thiêng liêng phơ phất như bóng cờ.

    Nhà sàn đơn sơ nằm chếch vách nứaSuối chảy vui tươi bên bốn bênTrong đêm, lửa bếp rực hồng lênÁnh đèn đồi xanh còn lưu luyến.

    Ở đây có một người trưởng thành có mái tóc màu bạc. Người không có con riêng nhưng lại có hàng triệu người con. Nhân dân của chúng ta gọi Người là Bác. Suốt đời, Người dành trọn tình yêu và sự hy sinh cho đất nước.

    Quê hương ta ở Việt Bắc tươi sángĐất tự do của những anh hùng dũng cảmTrời cao chim bay rất đông rộng lớnQuân đội đi xuyên qua sông rừng rung chuyển.

    Ta vung tay trắng, cầm súng trên đườngChân không giầy, đạp nát đồn TâyLòng ta rách áo, nhưng trọn vẹn ĐảngGiữa nghìn trùng sóng, chẳng lung lay.

    Chiến sĩ với những bước chân rộn ràngNắng mưa Việt Bắc đã làm người tươiBuổi chiều vang lên khúc ca quê hương mớiMỗi bước đi đều mang trong lòng niềm vui tươi sáng.

    Bao giờ trở lại
    Tác giả: Tên của người là Hoàng Trung Thông.

    Ngày ấy đã lâu rồi, các anh đi xaKý ức về xóm làng tôi mãi không phai mờBao giờ các anh trở lại đâyTrái tim trai gái trong làng vẫn chờ mongLàng tôi nghèo, nhỏ bé bên dòng sôngGió bấc lạnh lùng thổi qua mái nhàLàng tôi nghèo, gió mưa tơi tảTrai gái trong làng vất vả ngược xuôiKhi các anh về, ấm áp tràn ngập mái nhàTiếng hát, tiếng cười rộn ràng khắp xóm nhỏCác anh về, tưng bừng trước ngõLớp đàn em hớn hở theo sauMẹ già bịn rịn áo nâuVui đàn con nhỏ, mới từ rừng sâu vềTừ lưng đèo, dốc núi mù cheCác anh về, làm xôn xao làng tôi bé nhỏNhà lá đơn sơ, nhưng tấm lòng rộng mởNồi cơm nấu dở, bát nước chè xanhNgồi vui kể chuyện tâm tình bên nhauAnh giờ đánh giặc nơi đâu?Chiềng Vàng, Vụ Bản, hay là Trị Thiên?Làng tôi thắng lợi vụ chiêmLúa thêm xanh ngọn, khoai lên thắm vồngGiảm tô hai vụ vừa xongĐêm đêm ánh đuốc dân công rực đườngDẫu rằng núi gió đèo sươngAnh vẫn kiên cường trên chiến trườngMáu nhuộm đất đỏ, anh thấm chiến công.

    Tay anh đây bấm để đếm buổi điMẹ hay hỏi: biết khi nào trở về?Lúa xanh tươi mát chân đêAnh đi để giữ quê nhà thân thươngCây đa, bến nước và sân đìnhThề nhớ buổi họp mít tinh trên đườngHoa cau thơm ngát trước ngõ nhàAnh đi để giữ tình yêu dạt dào.

    Khi anh trở lại làng tôi,Trai gái đang chờ mongChờ mong chiến dịch thành côngXác thù chất núi bên sông đỏ cờAnh đã đi chín đợi mười chờTin rằng thắng trận, bao giờ anh về?

    Thơ Ca Trong Kháng Chiến Chống Pháp Cực Hay

    Đừng bỏ qua bộ sưu tập Thơ Ca Trong Kháng Chiến Chống Pháp cực kỳ tuyệt vời dưới đây.

    Màu tím hoa sim
    Tác giả: Hữu Loan.

    Ba người anh đi bộ đội của nàngNàng có những em béCó một em bé chưa biết nóiKhi tóc của nàng màu xanh xanh.

    Tôi là một người Vệ quốc quân, xa gia đình. Yêu nàng như tình yêu em gái. Ngày hợp hôn, nàng không đòi may áo mới.

    Tôi mặc trang phục lính đôi giày gaiBết bùn đất khi đi hành quânNàng cười dễ thươngNgười chồng độc đáo bên cạnhTôi làm nhiệm vụ tại đơn vịSau khi kết hôn, là lúc ra điTừ chiến khu xa xămNhớ về tình yêu và lo lắngChọn chồng làm người lính chiến trườngKhi một số người trở vềNếu tôi không trở lạiThì sẽ đau đớn cho người vợ đợi chờVà đứa con nhỏ thương yêu ở quê hương…

    Không ai chết bởi ngọn lửa, mà chết vì cô gái nhỏ trong hậu phương. Khi tôi trở về, không gặp được cô ấy. Má tôi ngồi bên mộ con, một nơi đầy bóng tối. Chiếc bình hoa từ ngày cưới đã trở thành bình hương tàn lạnh vây quanh.

    Nàng có mái tóc ngắn xanh ngọc nhưng chưa đầy búi. Em ơi, khoảnh khắc cuối cùng chúng ta không thể nói chuyện với nhau, không thể nhìn thấy nhau một lần.

    Nàng đã từng yêu hoa sim tím, màu tím như hoa sim. Ngày xưa, cô đơn một mình, cầy đèn khuya dưới ánh đèn nhỏ. Nàng đã may cho chồng một tấm áo, trong ngày xưa…

    Một hướng rừng mưaBa anh hùng trên chiến trường miền Đông BắcĐược tin em gái đã khuấtTrước khi tin em lấy chồngGió thu sớm về, nước sông rì ràoĐứa em nhỏ đã trưởng thànhNgỡ ngàng nhìn bức ảnh chịKhi gió thu sớm vềCỏ vàng dưới chân mộ tôn kính.

    Hành quân chiều ngang qua đồi hoa simHoa sim trải dài đồi không biết ngừngMàu tím hoa sim, tím hoang biển cạnNhư ca dao từ xa xưaÁo anh rách, đường tà sứt chỉVợ anh chưa có, mẹ già chưa khâuAi đặt câu hỏi khó hiểuChiều hoang tím có chiều hoang biếtChiều hoang tím, tím huyền bíNhìn áo rách trên vaiTôi hát trong màu hoaÁo anh rách, đường tà sứt chỉVợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâuMàu tím hoa sim, tím trang lệ rơiTím tình ơi, lệ ứa trànQuân hành điệu vang vọngVà sừng rúc trong màn đêmBóng binh đoàn chập chờn vang tiếngChiều hoang tím sâu thẳmTôi hỏi lòng mìnhTôi hướng về đâuTôi mơ tưởng về đâu.

    Nhớ
    Tác giả: Hồng Nguyên.

    Chúng tôi là một đám bạn từ các vùng miền,Gặp nhau từ khi chưa biết chữ,Quen nhau từ buổi “Một hai”,Chưa quen súng bắn, chỉ biết quân sự mươi bài,Nhưng lòng vẫn cười vui trong cuộc kháng chiến,Lột sắt trên tàu, rèn thêm kiếm đao,Mặc áo vải chân không, đi lùng giặc đánh,Ba năm trôi qua, bây giờ chúng tôi đã gửi lại quê hương.

    Mái nhà tranh, tiếng chuông đêm học, ruộng đỏ nhiều ắt có vợ trẻ, chân mỏi bên cối gạo canh khuya. Chúng tôi cùng đi, nắng mưa trên mép ba lô, tháng năm bên cạnh bạn thôn xóm. Nghỉ lại trên lưng đèo, nằm trên dốc nắng. Kì hộ lưng nhau trên bờ cát trắng. Đứng chờ hơi ấm đêm mưa. Vợ chưa đâu? Vợ chưa? Tớ vẫn đợi độc lập. Cả đám cười vang bên ruộng bắp, nhìn thôn nữ cuối nương dâu. Chúng tôi đi, mang cuộc đời lưu động, qua nhiều nơi không nhớ hết tên làng. Đã nghỉ lại rất nhiều nhà dân chúng. Tôi nhớ bờ tre gió lộng, làng xuôi xóm ngược mái rạ như nhau. Có nắng chiều đột kích mấy hàng cau. Có tiếng gà gáy xóm, có “Khai hội, yêu cầu, chất vấn!” Có mẹ hiền bắt rận cho những đứa con xa. Trăng lên tập hợp hát om nhà.

    Tôi nhớ một giường kê bên cánh cửa, một bếp lửa ấm áp với khoai lang đang nấu. Đồng chí vui vẻ và dạy tôi học bảng chữ mỗi tối. Tôi còn nhớ thêm rằng, đồng chí đã kể cho tôi nghe câu chuyện về Bình – Trị – Thiên, để làm ví dụ cho tôi. Bếp lửa rung rinh, đôi vai của đồng chí trở nên mạnh mẽ. Tôi biết rằng trong cuộc sống này, có nhiều khó khăn và gian khổ, nhưng dân tộc chúng ta cần phải chiến đấu để tồn tại.

    Chúng tôi đi vào đêm tối, súng nghiêng nghiêng, trên con đường mòn mờ nhạt. Trong một căn nhà nhỏ, có mười người đàn ông trẻ tuổi, vuốt ve chuôi lựu đạn. Ngồi thổi nồi cơm rơm, thức dậy trong khi trời vừa rạng sáng. Nhìn bước đi trong sương mờ, chúng tôi nhớ câu hát này nhất: “Dân chúng cầm tay lắc lắc, độc lập nhớ rẽ viền chơi ví chắc!”

    Thăm lúa
    Tác giả: Tên của tôi là Trần Hữu Thung.

    Lên cao mặt trời rực rỡ,Lúa chín vàng tươi rực rỡ.Hơi sương đọng trên cành cây,Sương lấp lánh ngời rực rỡ.

    Bay lượn trên bầu trời xanh mátChiền chiện cao vút lên caoTiếng chim hót ngân vang rất thú vịÂm thanh vang vọng khắp cánh đồng.

    Em đứng vững trước cuộc sốngTrái tim em tràn đầy phấn khởiVì em lại nhớ vềMột buổi sáng mai rạng rỡ.

    Anh tự nguyện ra điThác cao cùng tình yêuLúa cũng chín mọng mềmEm tiễn anh lên đườngChiếc xắc mây anh mang.

    Nếp cơm níu chân em như nách moAnh trót trật dép, cúi xuống sửa vội vàngVượt qua cánh đồng, ngang tắt bước chân.

    Anh nói với tôi khi đến bờ sông rằng “Vì quên cày xáo ruộng, nên lúa chín không đều. Hãy nhớ thu hoạch đúng hẹn để dành cho mùa sau. Nhà chúng ta cần phải làm việc chăm chỉ để đạt kết quả tốt.”

    Nghe xa xa tiếng hát vang lênTrong tim em ấm áp như êm đềmGần kề nơi đám đông đông đúcAnh nhẹ nhàng nói với em hãy quay lại.

    Từ phòng ngự, anh bước chân đi ra ba lần cam trái và ba lần bưởi hoa.

    Anh vượt qua sự khó khănGửi lời về đến emAnh viết thư một cách đắm sayLòng em lúc này xao xuyến.

    Em giật đầu đạt thành công rồi anh ơi

    Em nhớ suốt bốn năm dàiKhi xoè bàn tay, bấm đốt ngónNgười khác bảo đừng mong chờNhưng em vẫn nhớ, không quên được.

    Chuối chín đầu vườn đã héo,Cam ngọt đầu ngõ đã phai màu,Em nhớ ruộng, nhớ vườn xanh tươi,Nhưng không nhớ anh, răng đã rụng.

    Khi mùa sau đến gần mùa trướcTôi mang theo cuốc đến cánh đồngLúa chín đầy hạt, bông nở rộTrong lòng tôi thấy niềm vuiTôi mong ngày chiến thắng sẽ đến.

    Gửi tới các bạn những bài 💌 Thơ Tình Yêu Nước 💌 tuyệt vời nhất.

    Những Bài Thơ Viết Về Kháng Chiến Chống Pháp Bất Hủ

    Hãy tham khảo ngay Những Bài Thơ Viết Về Kháng Chiến Chống Pháp Bất Hủ dưới đây.

    Từ lúc đó, tôi đã trở thành người viết. Tác giả: Tố Hữu.

    Từ đó, trong tâm hồn tôi rực rỡ một mùa hạ. Mặt trời sự thật lóe sáng qua trái tim. Tâm hồn tôi như một vườn hoa xanh tươi, đầy mùi hương và tiếng chim rộn ràng…

    Tôi cam kết với tất cả mọi ngườiTrải lòng với hàng trăm địa điểmĐau khổ trong tâm hồn tôiGắn kết thêm sức mạnh vào cuộc sống.

    Tôi sinh ra trong muôn nhàLà em của muôn kiếp phôi phaLà anh của muôn đầu em nhỏKhông áo cơm, không cù bất cù bơ….

    Tối muộn đang buông xuống.

    Tiếng suối reo rắc như giọng hát xa xăm,Trăng treo trên cây cổ thụ, bóng hoa bay.Cảnh đêm như tranh vẽ, lòng người chưa ngủ,Chưa ngủ vì lo âu cho đất nước.

    Đêm nay Bác không ngủ
    Tác giả: Minh Huệ.

    Anh thức dậy trong sự tối tăm của đêm. Bất chợt thấy trời đã khuya rồi. Tuy nhiên, không hiểu sao Bác vẫn ngồi đó, không ngủ.

    Bác yên lặng đứng bên ngọn lửaKhuôn mặt Bác trầm ngâm suy tưTrời ngoài mưa rơi hoài không ngừngNgôi nhà tranh bên cạnh đã xuống cấp.

    Anh lính nhìn BácNgắm lại thương dân tìnhCha già, tóc bạc phơĐốt lửa cho anh nằm.

    Bác đi dạo qua đồng cỏMỗi người một bước chân điLo lắng cháu nhỏ bỗng thấyBác nhẹ nhàng nhón chân thêm.

    Trong giấc mơ, anh đội viên mơ màngBóng Bác cao lồng lộngẤm áp hơn ngọn lửa hồng.

    Anh hỏi nhỏ, lòng em xao xuyến đến đau đớn.

    Bác ơi! Bác đã ngủ chưa? Bác có cảm thấy lạnh không? Hãy yên tâm đi ngủ ngon, ngày mai bác sẽ đi đánh giặc! Hãy lắng nghe lời anh và nhắm mắt, mặc dù bụng vẫn đang lo lắng.

    Anh lo lắng không biết nói gì thêm khi thấy Bác đang ốm. Tâm trí của anh đầy lo lắng vì Bác vẫn chưa được nghỉ ngơi.

    Chiến dịch kéo dài vẫn còn xaRừng rừng dốc dốc ươm ụKhuya nay Bác chẳng ngủ một giâyBấy nhiêu sức mà đi trước!

    Anh bị shock khi tỉnh dậy lần thứ baBác ngồi yên và không chuyển độngRâu bác rũ rụng và không cảm thấy khó chịu.

    Anh vội vàng nằng nặc, đề nghị Bác nghỉ ngơi. Trời sắp sáng mất rồi. Bác ơi, xin mời Bác nghỉ ngơi.

    Chú hãy yên giấc ngủ thật ngonNgày mai hãy đi đánh đuổi kẻ thùBác sẽ đảm đương khi Bác thứcBác có thể yên tâm ngủ không lo lắng.

    Bác thương đoàn nhân côngĐêm nay ngủ dưới rừngLá cây trải làm chiếuManh áo che làm chăn…

    Trời mưa rất tầm tã,Làm sao tránh được ướt người?Ngày càng nhớ càng đau lòng,Rất mong trời sớm sáng rồi.

    Anh thành viên nhìn BácBác nhìn ngọn lửa hồngLòng vui sướng tràn đầyAnh thức suốt cùng Bác.

    Bác đang ngồi đó vào đêm nayBác không ngủ trong đêm nayVì một lẽ tình yêu thường thứcBác là Hồ Chí Minh.

    Các Bài Thơ Trong Kháng Chiến Chống Pháp Ngắn Hay

    Đoạn văn viết lại: Dưới đây là một số Bài Thơ Trong Kháng Chiến Chống Pháp Ngắn Hay mà bạn không nên bỏ qua.

    Núi Đôi là một tác phẩm của Vũ Cao.

    Trước đây, cách đây bảy năm, khi tôi còn tuổi mười bảy và anh còn trẻ nhất làng Xuân Dục, Đoài Đông, chúng ta đã gặp nhau. Chúng ta đã trải qua những khoảnh khắc đáng nhớ cùng nhau.

    Đường đi giữa hai dãy núiLàng gọi núi là ĐôiCả hai chúng ta đùa nhau: tuyệt vời thật!Núi chồng núi, vợ núi đứng cạnh nhau!

    Cuối mùa chiêm quân, đoàn quân địch đột ngột tấn côngChùa ngơ cháy rực, những cây cau đỏ rực rỡChưa kịp nói lời từ biệt, chẳng thể tránh khỏi lỗi hẹnKhông ngờ từ đó, không còn tin tức gì về nhau.

    Anh gia nhập quân đội, lên hành trình về Đông BắcChiến đấu không biết mệt mỏi năm sau nămMọi người công việc bận rộn quay về hỏiNgười Xuân Dục, núi Đôi có phải là anh không?

    Anh suy nghĩ, quê hương chúng ta đã bị xâm chiếm từ lâu. Niềm căm phẫn trong lòng chưa bao giờ dừng lại. Mỗi tiếng súng nổ đều làm nhớ đến kẻ thù, nhưng trong sương trắng, người đi qua vẫn nhớ về nhau.

    Có đồng đội nhắc nhở nhau thường xuyên rằng Trung du làng nước vẫn đang chờ đợi. Núi Đôi đứng cao kề bên ba xóm, nhưng em vẫn đi về những bến sông?

    Sau bao ngày trở về, không còn tiếng súng nổ, anh trở về nhà. Trên đường đi qua huyện, anh ghé thăm núi Đôi.

    Em mới đến bên bờ ao, tin như sét đánhGió giặt giết em, dưới gốc thông caoGiữa đêm tối, bộ đội vây quanh căn cứ của thửa emEm sống trung thành, chết đắm chung lòng!

    Anh nhìn lên, hai dốc núi trước mắtBên bờ hàng thông, đường quen thuộcNắng tan chợt, khói mờ trôi điNúi vẫn đứng, nhưng anh mất em!

    Chợ Phù Linh luôn truyền tai nhau rằng: Em còn trẻ trung, xinh đẹp, là người nổi tiếng nhất trong làng; Dù đã làm du kích suốt mấy năm, nhưng không ai hiểu tại sao cô ấy vẫn chưa lấy chồng?

    Núi qua thôn, đường chật hẹpXuân Dục, Đoài Đông cỏ tràn đầySân biến thành ao, nhà đổ rơiBờ bụi lộn xộn, cánh dơi bay.

    Cha mẹ về đến nhận đất, tóc bạc thương từng sợi tóc. Chúng chia sẻ nửa mái lều che tạm, trong khi sương nắng dần khuây đau xót của cuộc sống.

    Nghe tiếng người qua chợ, tôi cố gắng: Mùa sau, lúa sẽ trổ bông nhiều hơn. Ruộng đang thấm mồ hôi từng nhát cuốc. Làng tôi đã trở nên đẹp biết bao nhiêu!

    Nhưng còn núi ấy, anh vẫn ghi nhớ. Sự oán hận vẫn còn tồn tại, anh vẫn ở đây. Ở đâu cô gái của làng Xuân Dục đã qua đời vì dân tộc trong vùng này!

    Em được viết tên là liệt sĩỞ giữa hàng bia trắng trên đồngAnh gọi em là: đồng chíMột tấm lòng trong vạn tấm lòng.

    Anh đi đội bộ sao trên chiến mũMãi mãi là ngôi sao sáng dẫn lốiEm sẽ là đóa hoa trên đỉnh núiBốn mùa mãi thơm cánh hoa thơm.

    Tác phẩm “Người lính đêm” được viết bởi Tố Hữu.

    Trăng mờ phủ kín đêm nayAnh lính vẩn vơ bước xa xaAnh còn thức giữa giấc ngủVới sương đọng, gió thoảng qua.

    Dạo này thỉnh thoảng dừng chân giữa đêm tốiLắng nghe tai mỏng nghiêng nghiêngLá bàng nhẹ nhàng rơi xuống đấtNhư một mảnh hồn qua, lướt qua bức tường.

    Anh tạm lắng lòng trong những phút giâyNgẩng chân đứng tựa vào góc tường nàyVươn tay lên súng, vai trở nặng nềRồi chìm đầu trong tiếng ngáp dài.

    Có ai mà không ngủ, nhưng lại thức cùng ai? Anh mở mắt nhòe nhạt, đau nhức suốt. Không biết đang nghĩ gì sau những giây phút này. Anh có buồn không, anh lính ơi?

    Có thể, có lẽ anh nên tự đánh lừa bản thânGiả vờ vui vẻ như tiếng gió thanh thanhNhưng trong lòng chỉ càng thêm chán nảnBuồn thêm buồn, anh im lặng.

    Tiếng ngáp dài lại tràn đầy mênh môngUể oải uổng phí nặng vai trênAnh lê bước trên con đường vô địnhChẳng biết mơ màng, im lặng ngắm trời.

    Dọn về làng
    Tác giả: Tên của Nông Quốc Chấn.

    Mẹ ơi! Cao – Lạng hoàn toàn được giải phóng. Tây bị chết bị bắt sống hàng đàn. Vệ quốc quân đã chiếm lại các đồn. Người đông như kiến, súng dày như củi.

    Ngày mai trở về quê sửa nhà xanh rờn,Gặt hái đồng ruộng, trồng lúa, ngô, khoai.Mấy năm qua quên hết Tết tháng Giêng,Quên cả Rằm tháng Bảy, đây cay đắng.Nhớ một buổi mưa tối tăm trút xuống,Gió bão mạnh gãy đổ cây cối.Sấm sét vang lên, sụp đổ cửa nhà,Đường đi trở về trơn trượt, dính chân.

    Khi súng nổ! Kẻ thù phương Tây lại tấn công. Bằng những viên đạn, họ đốt cháy mọi thứ, làm cho chúng ta mất hết áo quần trong túi. Mẹ đưa em chạy nhanh lên rừng. Mẹ đi trước, vẫy tay gọi con theo sau. Tôi dắt bà, vai gánh nải trên lưng. Bà mắt mờ không biết đường đi.

    Bây giờ làm sao: chúng ta phải đấu tranh! Kẻ thù đã bắt đi cha và con, hắn đánh, Cha mắng người Việt, cha đánh lại người Tây. Súng nổ liên tiếp, Cha ngã xuống và nằm trên mặt đất. Cha ơi, cha không còn lời nào để nói…

    Khi chúng tôi còn nhỏ, không ai nuôi dạy chúng tôi. Không ai cản trở khi bà cụ qua đời! Mẹ ngồi khóc, chúng tôi cúi đầu và khóc. Lo sợ Tây nghe thấy, mẹ dỗ “nín”, chúng tôi im lặng. Anh em chúng tôi rải rác và không biết nơi nào để tìm. Không có ván, không có người đưa cha đi cất. Mẹ tháo khăn phủ mặt cho chồng, chúng tôi cởi áo liệm thân cho bố. Mẹ và chúng tôi đưa cha đi nằm một chỗ. Tay chúng tôi đầy máu, tràn trề trên mặt nước… Mày sẽ chết! Thằng giặc Pháp độc ác đã băm xương thịt mày, tôi mới hả.

    Ngày hôm nay, tiếng cười vang lên từ Cao Bằng Lạng SơnLáng đã được dọn dẹp, rừng đã được rờiNgười ta nói rằng cỏ lay trong ruộng rậmCon cày mẹ phát, ruộng ta sẽ thêm sáng.Ðường cái kêu vang tiếng ô tô đi quaTrong trường, tiếng cười của trẻ con vang lênKhói bếp bay trên mái nhà lá mờ mờGà gáy, chó sủa, không lo gì cảNgày hai bữa, rau ta có muốiHai buổi không cần tìm củ pấu, củ nâuBắp xay độn gạo để no lâuÐường ngõ từ nay sẽ không còn cỏ rậmTrong vườn chuối, hổ không dám đến đẻ conQuả trên cành không lo tự chín tự rụngRuộng sẽ không còn máu chảy từng vũngBộ đội không cần phải đi thung lũng núi rừngHọ ra đường, hát nói ung dungMỗi đoàn người dắt lá cây tiến bướcSúng bên vai, bao gạo buộc bên vaiChân đi có giày, không sợ nẻTrên đầu có mũ che nắng mưaMặt trời lên sáng rõ rồi mẹ ạ!Con sẽ đi bộ đội, mẹ ở lại nhàÐuổi hết giặc Pháp, giặc Mỹ điCon sẽ về trông mẹ.

    Tôi xin chia sẻ với bạn đọc một bài thơ đặc sắc về Cách mạng Tháng 8.

    Các Bài Thơ Về Thời Kỳ Kháng Chiến Chống Pháp Chọn Lọc

    Dưới đây là danh sách những bài thơ về thời kỳ kháng chiến chống pháp được chọn lọc và thu hút sự quan tâm của nhiều bạn đọc.

    Tác phẩm “Lá đỏ” được viết bởi Nguyễn Đình Thi.

    Gặp em trên đường cao gió rừng reoLá đỏ rụng ào ạt rừng lạ.

    Em đứng bên lề như ngôi quê thân yêu. Đôi vai đeo ác bạc, trải súng trường.

    Ðoàn đội tiếp tục hành quân với tốc độ nhanh chóng, trên con đường Trường Sơn, những cánh đồng bụi đã phai mờ dưới ánh nắng cháy rực.

    Xin chào em, người em gái đáng yêuHẹn gặp nhau tại thành phố Sài Gòn

    Em vẫy cười, đôi mắt lung linh.

    Anh vẫn hành quân
    Tác giả: Tên của tôi là Trần Hữu Thung.

    Anh vẫn tiếp tục hành quânTrên con đường của cuộc chiếnBước đi trên đồi núi quê hương của anhTrăng non ló sáng đỉnh rừng.

    Anh tiếp tục bước điNhư trong kỷ niệm em còn nhớĐứng bên cầu xóm nhỏNón che đầu em, anh nhắc nhở thêm.

    Anh vẫn tiến hành hành quân,Vượt qua dốc đèo bên bãi suối,Súng treo trên vai, anh gối,Súng sẵn sàng trong tay anh.

    Mưa lâm thâm trời lại đổ,Gió xoay chiều rét dữ dội.Ở cầu em, anh thấy chứ,Vẫn hành quân, không mỏi mệt.

    Và âm thanh của tiếng hát vang ngân như những bước đi trên con đường lên Cao Lạng, trong khi trời Điện Biên tràn đầy những đám mây trắng và cờ chiến thắng oai hùng.

    Anh vẫn tiếp tục đi quânNhư đã trải qua chín năm kháng chiếnNăm nay là năm thứ chínAnh vẫn tiếp tục đi quân.

    Em ơi, Mỹ đang điên cuồng, với nhiều chất độc nữa. Anh vẫn cầm súng chắc chắn và tiếp tục hành quân.

    Hỡi anh em, ai dám trở bước, lùi chânAi dám quên hẹn, tình yêu của taThì trái tim này càng nóng bỏng, đốt cháy tình em.

    Dù còn tối tăm trong đêmDù xa em vẫn xa mãiMặt trời đã ló dạngEm ơi, ta đi thẳng trên con đường.

    Em thương ngoài kiaTrên cánh đồng hợp tácTrên giàn giáo công trườngTrên tuyến đường anh đã chọn.

    Anh mang lòng đi ở Bắc,Hành quân mãi không ngừng.Gần em, anh càng quý,Cầu xưa vẫn nhớ thương.Lời thơ trong giấc ngủ,Hành quân vẫn không ngừng.

    Những Câu Thơ Hay Về Kháng Chiến Chống Pháp

    Hãy tham khảo ngay những câu thơ đẹp về kháng chiến chống Pháp mà Thohay.Vn đã chia sẻ dưới đây!

    Đôi mắt người Sơn Tây
    Tác giả: Quang Dũng.

    Em sống ở thành Sơn, trở về sau khi chinh chiến. Quãng thời gian xa quê hương đã cách biệt nhiều ngày. Buổi chiều xanh không thấy bóng dáng Ba Vì.

    Trán em ánh vừng rực rỡ quê nhàMắt em tỏa ánh buồn Tây phươngTôi nhớ xứ Đoài mây trắng rất nhiềuEm có từng nhớ thương không?

    Nhưng hoang bóng giặc đã thu về,Điêu tàn kết lại với điêu tàn.Đất đá khô cằn, ong không còn nhiều nước mắt,Em có từng khóc đầy lòng đâu.

    Có mẹ em có gặp không?Cánh đồng ngập tràn xác già nua.Nhớ một đứa con bé nhỏ.Rồi cả xác trẻ trôi theo dòng sông.

    Người Sơn TâyU nhìn nhau trong chiều hoang lạcBuồn xa xứ đầy lo lắngTôi gửi những nỗi nhớ thươngEm hãy mang đi đến cho tôiNgày trở về quê hươngKhúc hát cuối cùng rơi lệ.

    Khi nào quay về Bương CấnNgắm lúa vàng trên núi Sài SơnSông Đáy chậm chảy qua Phủ QuốcSáo diều hót vang trong đêm trăng.

    Khi nào ta lại gặp nhau một lần nữaChắc là sẽ yên bình với tiếng hát vang lênMùa chiến tranh đã qua đi, không còn đau khổ nữaEm có nhớ về chúng ta không?

    Đón tin hoà bình
    Tác giả: Tên của tôi là Trần Hữu Thung.

    Này con, loa gọi từ khắp nơiVề đây cùng mẹ nghe tin nàyGiữ trong tay, vàng trăm lạng cầmKhông bằng một tin này đâu con ơiCầm vàng vẫn lo sợ vàng rơiTin này sưởi ấm đời đời no lòngCầm vàng, ai biết ai đã choTin này bấm vào trái tim Bác HồGian lao nhiều năm, trường đời đau khổGian lao đấu tranh, dẫn đường cho dânTin này mang ý nghĩa tương thânLiên Xô, Trung Quốc giúp ta ân cầnTin này công cha, công mẹ, công bàCông anh, công chị, công chung tayCông của những anh hùng chiến sĩĐổ máu đỏ, xây nên tương laiCầm vàng trăm lạng, trên tay không vuiKhông sướng bằng một tin hoà bình.

    Việt Bắc, mảnh đất rừng rậm, đã trở thành nguồn cảm hứng cho tác giả Hồ Chí Minh.

    Rừng Việt Bắc thật tuyệt vời, với tiếng hót của vượn và chim kéo dài suốt cả ngày. Khách đến được mời thưởng thức ngô nếp nướng, còn khi săn về thì thường làm món thịt rừng quay. Cảnh thiên nhiên xung quanh là non xanh và nước biếc, cho phép ta tha hồ đi dạo. Rượu ngọt và chè tươi làm ta say lòng. Với thành công của cuộc kháng chiến, ta quay trở lại với những kỷ niệm xưa, bên trăng và hạc, trong mùa xuân này.

    Hãy thưởng thức bộ sưu tập 💙 Thơ Về Kháng Chiến Chống Mỹ 💙 mang đến những trải nghiệm tình cảm hết sức đặc biệt.

    Thơ Tố Hữu Về Kháng Chiến Chống Pháp

    Dưới đây là một chùm thơ của Tố Hữu về Kháng Chiến Chống Pháp, đã thu hút sự quan tâm của nhiều bạn đọc.

    Việt Bắc.

    Có nhớ không ta khi ta trở về? Ký ức mười lăm năm trước đó còn đọng mãi trong lòng. Có nhớ không ta khi ta trở về? Nhìn cây lại nhớ về núi, nhìn sông lại nhớ về nguồn.

    Tiếng người đong đầy trên cồnLung linh trong lòng, thình lình bước điVạt áo đưa lời chia lyCầm tay nhau, không lời nào hôm nay…

    Khi ta ra đi, liệu có nhớ những ngày mưa dồn nguồn suối, những đám mây kề bên mù sương?- Khi ta trở về, liệu có nhớ những chiến khu, những miếng cơm chấm muối, gánh nặng thù oán trên vai?- Khi ta trở về, liệu có nhớ những rừng núi ghi sắc ai, những trám bùi rụng và măng mai già đi?- Khi ta ra đi, liệu có nhớ những ngôi nhà lạnh lẽo, những tấm lau xám, và những trái tim đậm chất son?- Khi ta trở về, liệu còn nhớ núi non, nhớ những tháng ngày kháng chiến Nhật Bản, những thời kỳ Việt Minh còn hiện hữu?- Khi ta ra đi, liệu ta có nhớ chính mình, nhớ Tân Trào, Hồng Thái, và mái đình cây đa?

    Ta và mình, mình và taTrái tim ta luôn tràn đầy sắc màuMỗi khi đi xa, ta lại nhớ về mìnhTình yêu của chúng ta tràn ngập như dòng nước…Nhớ như nhớ người yêu thươngTrăng lên đỉnh núi, nắng buông trên lưngNhớ từng cánh khói và sươngSáng tối bếp lửa, người thương trở về.Nhớ từng khu rừng và bờ treNgòi Thia sông Ðáy, suối Lê tràn đầyTa đi, ta nhớ từng ngàyChúng ta ở đây, chia sẻ cả đắng và ngọt…

    Thương nhau, chia sẻ một củ sắn lùiBát cơm chỉ đủ, chăn sui đắp cùngNhớ người mẹ nắng cháy lưngÐịu con lên rẫy, bẻ từng bắp ngôNhớ lớp học i tờÐồng khuya đuốc sáng, những giờ liên hoanNhớ ngày tháng cơ quanGian nan đời vẫn ca vang núi đèoNhớ tiếng mõ rừng chiềuChày đêm nện cối đều đều, suối xa…

    Ta trở về, ta nhớ taNhớ những đóa hoa cùng người trong kỷ niệmRừng xanh, hoa chuối đỏ tươiÐèo cao, ánh nắng gắn chặt lưngNgày xuân, rừng trắng nở hoaNhớ người đan nón một cách tỉ mỉVe kêu, rừng phách rơi vàngNhớ cô em gái hái măng một mìnhRừng thu, trăng rọi, hoà bìnhNhớ ai với tiếng hát ân tình và tình yêu chung.

    Khi giặc tấn công, chúng ta đã chiến đấu với họ trong rừng cây và núi đá. Chúng ta đã xây dựng thành luỹ sắt dày trên núi để bảo vệ mình. Bộ đội đã sử dụng rừng để vây hãm quân địch. Khu vực này mênh mông và bao quanh bởi sương mù. Cả đất và trời đều chứa đựng chiến khu của chúng ta và tất cả chúng ta đoàn kết và sẵn lòng chiến đấu.

    Nhớ ai về ai có không?Ta nhớ Phủ Thông, đèo GiàngNhớ sông Lô, nhớ phố RàngNhớ từ Cao-Lạng nhớ sang Nhị Hà…Những con đường Việt Bắc của taĐêm đêm rền rĩ như là đất rungQuân đi điệp điệp trùng trùngÁnh sao đầu súng bạn cùng mũ nanDân công đỏ đuốc từng đoànBước chân nát đá, muôn tàn lửa bay.Nghìn đêm thăm thẳm sương dàyĐèn pha bật sáng như ngày mai lên.Tin vui chiến thắng trăm miềmHoà Bình, Tây Bắc, Điện Biên vui vềVui từ Đồng Tháp, An KhêVui lên Việt Bắc, đèo De, núi Hồng.

    Có ai nhớ về ai không? Trên cửa hàng, cờ đỏ vẫn bay trong gió. Ánh nắng trưa rực rỡ như vàng. Chính phủ và Trung ương đang thảo luận về công việc. Các cuộc chiến dịch thu đông của quân đội đã được triển khai. Nông thôn đang được kêu gọi, giao thông đang được mở rộng. Công nhân đang bảo vệ đê, phòng chống hạn hán và nhận lương. Dao miền ngược được gửi đi và các trường học đang được mở rộng.

    Quân thù bị che giấu ở đâuNhìn lên phía Bắc, ánh sáng của Chủ tịch Hồ soi rọiỞ nơi nào còn đau đớn như con cháuNhìn về phía Bắc, nuôi dưỡng tinh thần kiên cường.Mười lăm năm đó ai có thể quênQuê hương cách mạng xây dựng nên Cộng hòaTrở về, ta lại nhớ về bản thân mìnhNgôi đình Hồng Thái, cây đa Tân Trào.

    Nguồn nước trôi về đâu?- Mây bay xa có trở về cùng núi non?- Ta trở về quê hương, gửi thuyền mộng mơ với bạn bè mai sau.- Chiếc áo nâu không phai màu, để lòng thêm sâu sắc, để ai nhớ về mình.- Trâu trở về, cảnh Thái Bình xanh tươi.- Mai sau, mối tình vẫn còn mãi, gắn kết ngược xuôi.

    Suối trôi, lòng nước chẳng trôi- Mây đi mây vẫn nhớ về non- Đá mòn nhưng lòng chẳng mòn- Chàm nâu thêm đậm, phấn son không nhoà.- Nứa mai tôi gửi về quê nhà- Nước non đâu cũng là một phần của tôi- Thái Bình đồng lại tươi xanh- Phên nhà lại ấm, mái đình lại vui.

    Mình trở lại thành phố xa xôiNhìn nhà cao, có còn thấy núi đồi không?Phố đông, còn nhớ về quê hương xưaBan mai, còn nhớ đến ánh trăng giữa rừng?Mình đi, ta hỏi thăm xemBao giờ Việt Bắc phấn khởi thêm vui?

    Đường về, đó chẳng xa đâu! Hôm nay tôi rời xa quê hương để đến thành phố. Những ngôi nhà cao không thể che lấp được vẻ đẹp thiên nhiên xanh mát. Những con phố đông đúc, thúc đẩy bước chân tôi đi nhanh hơn. Ngày mai, tôi sẽ trở về ngôi làng mà tôi yêu thương. Rừng xưa, núi cũ, tình yêu của tôi sẽ trở lại. Ngày mai, sơn khê sẽ tràn đầy sự nhộn nhịp. Tàu chạy ngược xuôi, lưới giăng bốn bề. Than Phấn Mễ, thiếc Cao Bằng. Phố phường như nấm mọc giữa trời. Mái trường ngói mới với màu đỏ tươi. Chợ vui đầy những ngõ hẻm, hàng hóa đang trôi xuôi. Muối Thái Bình ngược dòng để đến Hà Giang. Ðồng Xuất với cày bừa, mía đường tỉnh Thanh. Ai đến Hương Canh để mua sắm? Ai lên đường để gửi đồ cho người yêu? Chiếu Nga Sơn, gạch Bát Tràng. Vải tơ Nam Ðịnh, lụa từ Hà Ðông. Áo em thêu chỉ biếc hồng. Mùa xuân và ngày hội thêm tươi. Non sông, trời đất vẫn còn. Bác Hồ ngày càng khoẻ mạnh, cuộc sống càng trở nên vui vẻ!

    Về với Bác đường đi thẳng- Nhớ Việt Bắc mãi không nguôi- Nhớ ông Cụ mắt sáng ngời- Áo nâu túi vải đẹp tươi lạ thường!- Nhớ Người trong sương sớm tinh- Yên tĩnh ngựa trên đường suối reo- Nhớ chân Người bước lên đèo- Người đi rừng núi theo bóng Người….

    Ðảng đời đời lòng ta biết ơn,Một lời xuôi ngược song song cùng vun đắp.Nước non Hồng từ ngàn năm xưa,Ðảng ơi, nối dòng dài lâu vẫn còn đây.Non nước mai sau qua ngàn năm,Ðảng ơi, lòng ta biết ơn ngày càng sâu và nồng.

    Hôm sau ta hẹn nhau, hát cùng Thủ đô, tay trong tay vui hát chung.

    Chiến sĩ Điện Biên được hoan hô và ca ngợi.

    Về đêm khuya, ngựa lao lên đồi, đuốc sáng chạy trong rừng. Chuông reo vang vọng, loa kêu từng cánh cửa. Làng bản đỏ lung linh ánh đèn và lửa cháy.

    Chiến sĩ Điện Biên, ta hoan hô!Đồng chí Võ Nguyên Giáp, ta hoan hô!Sét đánh xuống đầu giặc Pháp, ngày đêm không ngừng!Vinh quang Tổ quốc chúng ta!Nước Việt Nam dân chủ cộng hoà!Vinh quang Hồ Chí Minh, cha của chúng ta muôn đời!Quyết chiến quyết thắng, cờ đỏ sao vàng vĩ đại!

    Ba nghìn ngày kháng chiếnKhông đêm nào vui hơn đêm nayĐiện Biên rực sáng trong lịch sửNhư huân chương trên ngực đất nướcDân tộc ta, dân tộc anh hùng!

    Điện Biên trải dài hàng nghìn cây trùng, lòng ta như bốn biển đập theo nhịp. Đêm nay, bạn bè ở gần và xa cũng đang tin nhắn nhau, chắc chắn là một tin vui đáng chia sẻ.

    Chiến sĩ Điện Biên, anh hùng của chúng ta,Trái tim nồng cháy như lửa sắt,56 ngày đêm, đục núi, ngủ trong hầm, trút mưa dầm, ăn cơm vắt,Máu trộn lẫn bùn non,Gan không núng,Chí không mòn!Cùng những đồng chí, họ chôn mình làm giá súng,Đầu bịt lỗ châu mai,Vượt qua núi thép gai,Bão táp cuồn cuộn,Những đồng chí vẫn chèn lưng cứu pháo,Thân thể tan nát, đôi mắt nhắm kín, nhưng vẫn ôm chặt.Những bàn tay xẻ núi, cuốn bom,Luôn mở đường để chúng ta tiến lên chiến trường tiếp viện.

    Và những chị và những anh, suốt ngày đêm trên tiền tuyếnNhiều tầng mây, gió lớn và mưa toDốc Pha Đin, chị gánh anh thồĐèo Lũng Lô, anh hò chị hátDù bom đạn, xương tan thịt nátKhông rung lòng, không hối tiếc tuổi thanh xuân.Ôi các chị và các anhTrên chiến trường chúng ta ngã xuống!Máu của chúng ta, không phí phạm:Sẽ làm xanh tươi cánh đồng Việt NamMường Thanh, Hồng Cúm, Him LamHoa mơ trắng lại nở, vườn cam vàng thêm.

    Lũ chúng phải bị tiêu diệt, phải chết đi,Quyết định này sẽ xoá sạch quân giặc ở Điện Biên!Quân địch điên cuồng,Bay thấp xuống đất,Bay chạy khắp trời?Không, trời không phải là của chúng bay,Đạn của chúng ta rào chắn chặt!Đất cũng không phải của chúng bay,Đai thép của chúng ta siết chặt!Trời đất này là của chúng ta cả ngày lẫn đêm,Núi kia, đồi nọ, sông này đều là của chúng ta!Chúng chỉ có một lựa chọn:Một là chết, hai là trở thành tù binh.Hạ súng xuống, run rẩy trong kinh ngạc,Nghe tiếng pháo ta vang lên mạnh mẽ!Nghe vào trưa hôm nay, ngày mùng 7 tháng 5,Trên đầu trời, ngọn lửa nổi giận!Nhìn: Bốn phía, các luỹ hầm sụp đổ,Tướng quân bay lượn, cờ hàng loạt!Nhìn: Cờ đỏ sao vàng của chúng ta,Rực sáng trên bầu trời, Điện Biên toàn thắng!Vui mừng cho các chiến sĩ ở Điện Biên!

    Tiếng hòa nhạc núi sông vang lên Đêm hôm nay chắc đã trở về bên chỗ Bác Bác đang cúi nhìn xuống bản đồ Chắc là nghe thấy tiếng quân cười hòa… Từ khi băng qua dãy núi qua con đường Ta đi, Bác vẫn theo dõi từng ngày Tin vui về đêm nay sinh nhật Chắc lòng Bác vui sướng, giờ này đang chờ đợi.

    Đồng chí Phạm Văn ĐồngỞ bên kia, có lẽ họ không ngủ đêm nayNghe tin, Điện Biên Phủ đã hoàn thànhNgày mai, sẽ bắt đầu cuộc đấu tranhNhìn xuống mặt đất của bọn Bi-đôn, SmítAnh sẽ nói: “Thực dân, phát-xítĐã tan rồi!Tổ quốc của chúng tôiMuốn độc lập, hoà bình trở lạiKhông muốn lửa bom rơi xuống đầu con cháuNước chúng tôi và nước các bạn.Nếu vẫn còn say máu chiến tranhỞ Việt Nam, các bạn hãy nhớTre đã trở thành chông, sông trở thành sông lửa.Và trận thắng Điện BiênCũng chỉ là bài học đầu tiên!

    Đêm xanh.

    A! Tiếng hát ngọt ngào như cát trên đườngCủa các em hát êm đềm thanh thanh…Đêm nay trăng lấp lánh cao vútSông nước tràn đầy huyền mơAnh đi trên bờ Hương GiangLòng nghe tiếng hát của các emThơm mát như làn gió mátLòng môi anh bất giác cũng thèm thèm…Ơi các em, những người lính mới!Hãy đi, đi, đi! Ôi cuộc sống rực rỡTrong sáng, trên con đường dàiChúng ta cùng bước chân: Một! Hai!Chúng ta cùng hátLời ca không thể tuyệt vời hơn:Ôi đất Việt yêu dấuTrường tồn suốt ngàn năm…

    Đi lên vùng Tây Bắc.

    Hôm nay sớm ra trận lên hướng Tây BắcHai đứa chúng ta cùng đi chống địchVới dao và súng, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủChân chúng ta cứng cáp, vượt qua rừng gai và đá sắc.

    Hình ảnh tuyệt đẹp khi mặt trời chiếu sáng vào buổi chiều. Bóng dài lan tỏa trên đỉnh dốc uốn lượn. Núi không thể vượt qua đôi vai vươn lên. Những chiếc lá giả mạo vui đùa với gió đèo.

    Quê hương anh mời: gió sương mùVà tiếng rừng reo vang trong chiến khuCỏ mục đồng khô, lối cũ nhạt nhòaLàng tan hoang, khói cháy, căm thù nổi lên.

    Tìm giặc, anh đi, tôi tìm anh. Lính trường chinh, áo mỏng manh. Bước đi, vàng rơi trên đồng lúa chín. Lửa sáng rực từ những mái nhà tươi xanh.

    Anh đã từng bước chân qua Po Tào, Mường Khủa, Mường Tranh, Mường La, Hát Lót.

    Khi anh trở về, tiếng cối vang lên trong rừngChim hót xung quanh mái nhà, gà vui mừng dạo chơi dưới sân.Khi anh trở về, tiếng sáo lại truyền ái ânĐêm trăng hò hẹn trong tiếng ca rộn ràng…

    Khói xa bay cùng gió thổi từ núiLên đường bộ đội, những ngày mờ mờ sươngNgô chín nhạt, nước lưng đầy bụi bặmĐêm mưa giấu giếm, tai thao thứcMùa qua mùa lại, rét thấu xương.

    Trưa hôm nay, ai biết giữa cái bụi bờAnh nằm sưởi nắng, mắt lơ mơTôi ngồi, không ngủ, nghe anh thởLòng khe khẽ ngâm lên tiếng thơ…

    Phá Đường.

    Thái Nguyên bị ảnh hưởng bởi cái rét, khiến Yên Thế trở nên lạnh lẽo hơn. Gió thổi qua rừng Đèo Khế và mang theo cái rét.

    Em là cô gái Bắc GiangLạnh thì mặc áo ấm, lo nước làngNhà em đang phơi lúa chưa khôNgô chưa vào bồ, sắn chưa được thái xongNhà em con đang ôm con trên tayEm cũng theo chồng đi xây đường quanCon ơi, hãy ngủ ngoanSáng sớm mẹ trở về khi trăng lặn….

    Đồi quê trải bao laTrăng non vừa hé lòaĐường dài, hố chưa sâuCuốc cho sâu, chung đào

    Hì hà hì hụcLục cục lào càoAnh cuốc em cuốcĐá lở đất nhào!Nào anh bên traiNào em bên nữTa thi nhau thửAi nào vượt trội!

    Em cũng tài như anh tài, không có gì là sợĐường dài, ta cùng chia sẻ, không sợ vất vảĐường đi uốn cong, quẹo lượn, như chữ chiHố ngang, hố dọc, như chữ i và chữ tờ.

    Thằng người Tây mà cứ lạc quanCó cái hố này chờ chôn sống mày đây.Ớ anh ơi chị nhanh tayNhanh tay ta cuốc, chôn thây quân thù!

    Trăng ngút ngàn trên bầu trời đêm giá rét, những cánh đồng vang lên tiếng cuốc đập vỡ cảnh tĩnh mịch.

    Bài hát về tháng Mười.

    Thuở chưa Anh xuất hiện, Trái đất còn đang hân hoan. Nhân loại vẫn chưa trở thành con người, Đêm dài ngàn năm vẫn đen tối và đáng sợ.

    Bằng nước mắt, máu và mồ hôiĐổi lấy hàng bát, hàng bátBán để có cơm ăn đờiLượm từng hạt, từng hạt…

    Khi Anh vươn lên, Trái đất như muốn vui mừng, và từ đó, con người hát bài ca của Tháng Mười!

    Những con mắt u buồn chuẩn bị đóng lạiBỗng tỉnh dậy, trông thấy tương lai rạng rỡNhững đôi bàn tay lại nắm chặt nhauLá cờ đỏ vượt qua đêm dài…

    Các máy đang nổi lên, chém đao hiên ngang:”Vạn năm, Đảng Cộng sản””Xin chào Xô viết Liên bang!”

    Người Anh dũng cảm ơi,Luỹ thép sáng ngời,Đây là Việt Nam trong Tháng Tám,Em là Liên Xô trong Tháng Mười!

    Xta-lin, một cây vĩnh cửu, tỏa ánh mát bình yên, làm ngọn sóng gió chao lướt.

    Hoan hô lãnh tụ Hồ Chí MinhCây hải đăng bên bờ biểnBão táp không làm lay độngLửa trường kháng chiến rực rỡ!

    Hãy tận hưởng những tác phẩm thơ Lục Bát nổi tiếng của Tố Hữu, được trình bày trong chùm 🍃.

    Thơ Về Người Lính Kháng Chiến Chống Pháp

    Hãy chuẩn bị để đọc thêm những tuyển tập bài thơ về những người lính dũng cảm trong cuộc kháng chiến chống lại thế lực Pháp, những bài thơ thật tuyệt vời.

    Lượm là một tác phẩm được viết bởi Tố Hữu.

    Ngày Huế chứng kiến cuộc chiến dữ dội, chú Hà Nội trở về. Định mệnh đã đưa chú và cháu gặp nhau tại khu phố Hàng Bè.

    Chú bé nhỏ nhắn,Cái xắc dễ thương,Cái chân nhỏ nhẹ,Cái đầu đáng yêu.

    Đội lệch Ca-lôSáo vang tưng bừngNhư chim chích xinhNhảy khắp đường vàng…

    Cháu rất vui khi đi liên lạc, chú ạ. Cháu thích hơn khi chú mang cá từ đồn về nhà.

    Cháu cười nheo mắt, Má đỏ mặt nói: “Thôi, xin chào đồng chí!” Cháu từ từ rời đi…

    Cháu xuống đường, chú lên đường điNăm tháng trôi qua, đến tháng sáuBất ngờ nghe tin nhà

    Lạy Chúa!

    Một ngày nào đó, giống như bất kỳ ngày nào khác, cậu đồng chí nhỏ đặt thư vào bao.

    Qua trên đầu mặt trậnĐạn nhanh vèo vèoTiêu đề “Khẩn cầu trên cao”Sợ gì nghèo khó?

    Đường quê hiu quạnh, lúa chín rợp trời,Ca-lô bé nhỏ, nhảy nhót trên cánh đồng…

    Bất ngờ xuất hiện tia chớp đỏKết thúc rồi, ơi Lượm ạ!Người anh em nhỏ béMột giọt máu mới tươi!

    Cháu nằm trên đồng lúaTay nắm chặt đóa hoaHương thơm lúa mùi sữaHồn bay giữa cánh đồng…

    Lượm này, còn chưa?

    Chú bé nhỏ nhắn,Cái xắc dễ thương,Cái chân nhỏ nhẹ,Cái đầu đáng yêu.

    Đội lệch Ca-lôSáo vang tưng bừngNhư chim chích xinhNhảy khắp đường vàng…

    Người du kích đã viết một bài ca. Tác giả của bài ca này là Tố Hữu.

    Anh hỡi, vội về quê đi nhéVợ anh đang loay hoay nấu canh suôngHãy theo chồng em, thương chồng emỞ đây chiến đấu, anh không thể trở về!

    Anh ơi, hãy về quê sớmCon anh đang khóc muốn nôn thốnCon tôi cũng khóc không ngừngỞ đây, cha không thể quay về!

    Anh ơi, hãy nhanh chóng quay về quêMẹ anh đã già yếu, đang mong chờ bên hiênMẹ ơi, xin đừng giận, đừng trông chờỞ đây, con phải chiến đấu, không thể trở về!

    Anh hãy về quê nhanh chóngQuê nhà anh đang bị giặc đốt cháyCháy nhà thì lòng đau đớnỞ đây tôi chiến đấu, không thể trở về!

    Anh hỡi, về quê đi nhanh điSống ngắn ngủi, không uổng thân thì saoDẫu cho tôi mất đi tuổi xuânMiễn là chiến thắng và được tự do.

    Hãy khám phá thêm về ý nghĩa của những bài thơ về sự hy sinh của người lính, nhé! 💚

    Thơ Về Người Nông Dân Trong Kháng Chiến Chống Pháp

    Chia sẻ đến bạn đọc bài Thơ Về Người Nông Dân Trong Kháng Chiến Chống Pháp, tiêu biểu đó chính là bài thơ “Đồng chí” của Chính Hữu. thể hiện người lính nông dân thời kỳ đầu cuộc kháng chiến chống Pháp với vẻ đẹp giản dị, mộc mạc mà vô cùng cao quí.

    Đồng chí
    Tác giả: Chính Hữu.

    Quê hương của tôi là một vùng đất mặn mà, nơi có những cánh đồng chua đầy khắp. Làng tôi nghèo đói, cần cù để cày lên những tảng đá sỏi. Anh và tôi ban đầu là hai người xa lạ, không một lời hẹn hò. Nhưng với thời gian, chúng tôi trở thành đôi bạn tri kỷ, sát cánh bên nhau như súng bên súng, đầu sát bên đầu. Dù trong những đêm rét lạnh, chúng tôi vẫn chung chăn và cùng nhau vượt qua. Đồng chí!

    Anh gửi bạn thân ruộng nương để cày,Gian nhà không quan tâm gió lung lay.Giếng nước gốc đa nhớ người đi lính.Anh và tôi đã trải qua những cơn ớn lạnh,Sốt run người, trán ướt mồ hôi.

    Anh mặc áo rách, vá váy tôi tụt tãCười lạnh như giá rét, chân không mang giàyYêu thương nhau, tay nắm chặt bàn tay!

    Rừng hoang đêm nay phủ sương mặnChờ đợi giặc tới bên nhau cùngTrăng treo cao, súng ở tay nắm.

    Gửi người nông dânTác giả: Hồ Chí Minh.

    Ruộng cày trở thành trận địa,Cuốc cày trở thành vũ khí,Người nông dân trở thành chiến sĩ,Hậu phương cạnh tranh với tiền phương.

    Tổng hợp những bài thơ tuyệt vời nhất về tình đồng chí.