Top những bài thơ hay nhất của Tản Đà

Các bài thơ xuất sắc nhất của Tản Đà là gì? Bạn có thể cho tôi biết về thơ của Tản Đà? Tôi muốn đọc những bài thơ văn của Tản Đà. Bạn có thể giới thiệu cho tôi những bài thơ hay của Tản Đà không?

top-nhung-bai-tho-hay-nhat-cua-tan-da.png

Có những bài thơ hay nào của Tản Đà không?

Trong thập kỷ 20, Tản Đà tỏa sáng như một ngôi sao rực rỡ, mang đến sự độc đáo và sức sáng tạo đầy phong phú. Ông là một nhà văn đa năng, hoạt động trên nhiều lĩnh vực và du hành khắp cả nước, để lại nhiều tác phẩm đa dạng về thể loại. Ông được coi là người tiên phong cho sự ra đời của thơ mới trong văn học Việt Nam, là “cầu nối giữa hai giai đoạn văn học cổ điển và hiện đại”. Tản Đà sở hữu nhiều bài thơ tuyệt vời. Trên vforum, chúng tôi sẽ giới thiệu đến các bạn danh sách những bài thơ hay nhất của Tản Đà. Hãy cùng khám phá ngay sau đây.

Những bài thơ tuyệt vời của Tản Đà.

Nhà nghèo không có gì vui vẻ cả.

Cuộc sống đầy khó khăn trong thực tại nghèo đói.

Ngày trôi qua đầy những khó khăn và khốn khổ.

Gạo phải trải qua năm tháng trả nợ.

Hôm nay và ngày mai, vợ chồng cẩn thận tính toán.

Áo mới được vá lại bằng cách may đắp khéo léo.

Nhà thuê hẹp hòi chật chội.

Đủ ấm, yên tĩnh và no nê.

Buồn tột cùng, lo lắng không thể tả.

Con đến trường con ôm con dắt.

Chưa khôn lắm nhưng thơ ngây ngô

Hôm nay, cả người lớn và trẻ nhỏ đều hòa mình trong không khí vui tươi và sum vầy.

Nên hưởng thụ niềm vui và xua đi nỗi buồn.

Hãy cho con đi học, nghĩ về tương lai của con.

Cảnh phong lưu phú túc thật đáng ngạc nhiên!

Có những người nghèo khó hàn vi.

Buồn thì buồn, vui thì vui.

Mẹ ngồi tựa cửa trong buổi học đã tan.

Con đứa dần trở về, mắt trông.

Con đã tiến gần hơn rồi

Các con vui vẻ quây quần bên nhau trong bữa ăn.

Có cơm dưa muối khó khăn mới có.

Không ngon của, nhà khó cũng ngon.

Câu chuyện trở nên thêm hấp dẫn khi tình huống vui vẻ.

Một gia đình gồm chồng, vợ và con cái sống cùng nhau.

Ăn xong làm việc, đêm qua lại sáng.

Ngày tháng tản mạn với số tiền ít ỏi.

Chiều tối mai mai lung linh và u sầu.

Dù cớ sao chăng nữa, chẳng cần quan tâm đến việc đời!

Có những lúc cuộc sống của con nhà khó khăn và gian khổ.

Ngoài việc học, có nhiều hoạt động thú vị mà chúng ta có thể tham gia.

Khi thời tiết mát mẻ, người ta thường tưới nước cho cây rau.

Gánh hàng rong đi kế bên mẹ già trong chợ tấp nập.

Đi học vẫn cần mang theo giấy bút.

Ai là người khó nhọc nhường trong gia đình?

Có chăng bạn có chí và có tài.

Khi đến lúc, người cũng đạt được thành công bởi sự cố gắng của mình.

Nhiều người nghèo đói khắp xã hội.

Con được mẹ yêu thương và nuôi dưỡng với tình yêu và sự cống hiến.

Những ngôi nhà nghèo ấy ơi.

Thời còn đi học, ta luôn trân trọng tình yêu của cha mẹ!

Lúc khác, thành danh cũng không quan trọng.

Mỗi bước đi trở nên thêm phần thú vị dưới bầu trời.

Học vượt qua đói nghèo, tôi đã đạt được thành quả như hiện tại.

Vui vẻ không phải là điều dễ dàng để so sánh với sự thành đạt.

Nhiều vùng trên thế giới được ban tặng của quý.

Mỗi người có một nỗi buồn riêng, có thể so sánh như thế nào đây?

Tạo ra một phong cảnh với bầu trời rực rỡ.

Tự người thế gian, vui buồn đều có mặt.

Bài thơ nói về “cảnh vui của người nghèo” được thể hiện rõ trong tựa đề. Tản Đà muốn tả sự khó khăn của người nghèo, nhưng trong đó cũng có nhiều niềm vui ở cuộc sống giản dị, mộc mạc, đơn sơ. Ông muốn chúng ta nhận ra rằng mỗi gia đình, mỗi người có một số phận riêng, nhưng điều quan trọng nhất là gia đình phải luôn biết yêu thương nhau.

Thu về, trời vẫn xanh, mây vẫn trắngLá vàng bay thưa, gió thoáng mátCánh chim hót lững lờ, khắp nơi êm đềmTrời thu thanh bình, lòng ta nhẹ nhàng.Xa xa tiếng chuông đồng vang lênSương khói bay phủ khắp cả ngõNgày thu yên tĩnh, trời trong xanh lấp lánhTiễn Thu đi, lòng ta thêm xao xuyến.Bước chân lặng lẽ rời xa quê hươngThương nhớ về những ngày xưa cùng nhauThu tiễn Thu đi,

Từ mùa thu đến hiện tại.

Hắt hiu gió thu.

Tiết thu với hơi sương mát lành.

Mở rộng màn trời.

Thu xanh mờ mịt, khói bay cao.

Lá thu rơi tụ tập rụng xuống ngọn đồi.

Sông thu trôi lá rơi khắp nơi tách biệt các ngành.

Én trở về, nhạn lại đưa rời.

Vượn hót vào đêm tối, ve ngâm vào ban ngày.

Trong đầm, lá sen đã hao tàn.

Hoa khóc lặng lẽ mang theo giọt lệ nặng nề.

Hà quan nhuộm màu ố sắc.

Có cỏ vàng, cây đỏ, và bóng dương tà tà.

Người hãy tha hương cùng tôi.

Cảm thu, ai dám đoán được lòng ai?

Những ai thì hãy đi.

Bảy kích thước cơ thể của đàn ông.

Bốn hồ chìm trong sương mờ.

Đám mây trên bầu trời đang khẽ trôi màu hồng.

Nguyệt tròn, ánh sáng mờ mờ, tôi ngồi một mình, lặng lẽ suy nghĩ.

Những ai thì hãy đi.

Khuê các là nơi sinh trưởng.

Phận nữ nhi đêm muộn sáng sớm.

Ngày tháng trôi đi, nhưng bài hát vẫn còn vang lên.

Ngắm rện, Vương tơ thấy hoa đẹp và cảm động.

Những ai thì hãy đi.

Khách từ xa đến thăm.

Hải đường bao la.

Ruột như héo, tóc như pha sương mờ.

Phần chạnh tưởng quê nhà gốc đòi cơn.

Những ai thì hãy đi.

Cù lao báo Đức là một địa điểm thú vị.

Đền ơn trong việc nuôi dưỡng.

Mền đơn nghĩ nỗi kinh sương.

Sự giàu có không có ý nghĩa hơn sự nghèo khó!

Những ai thì hãy đi.

Mây cuốn tóc xanh.

Huỳnh Huệ ghen tị với mái tóc đỏ rực.

Duyên đã kết thúc trong làng chơi.

Con thuyền chơi vơi trôi trên khúc sông giăng rãi.

Những ai thì hãy đi.

Trải dài ngang trời rộng.

Biển đang trong tình trạng nổi lên và chuyển động mạnh mẽ.

Có một nhóm người đạp xe trên mặt đất trong cuộc sống.

Quê hương của người ta bị tàn phá nặng nề.

Những ai thì hãy đi.

Mộng tỉnh vàng kê.

Tóc trắng bạc qua năm tháng và nỗi đau trong nội tâm.

Sân trước đầy lá rụng, vèo vèo nhìn thấy.

Có ngần ấy thôi, công danh phù thế.

Hãy để tôi suy nghĩ một chút.

Từ giờ, mùa Thu đã đến.

Người ta có cảm tự.

Không ai hiểu tôi, con người trên đời không ai thấu hiểu tôi.

Ta cảm thông với ai đó và viết vài dòng.

Thôi thời.

Hẹn gặp lại mùa thu.

Hãy để thu rời xa một thời gian.

Khách đa tình đa cảm được để chi.

Một mình thay thế cảm xúc của mọi người!

Một mùa thu tuyệt đẹp được Tản Đà tả trong bài thơ này, với những nỗi buồn ẩn chứa. Tác giả sử dụng nhiều hình ảnh nhân hóa để làm cho bài thơ sống động, mô tả về cuộc sống con người và mùa thu.

Chơi Hòa Bình là bài thơ số 3 trong tập thơ của Tản Đà.

Tớ lênh đênh không biết vì ai!

Nặng quá! Ai ơi! Một gánh tình!

Tượng giời không biết cho bao tuổi lẻ.

Ai vặn dòng nước Sông Đà quanh?

Hàng phố mươi nhà đỏ ngẩn ngơ.

Cô nàng xinh đẹp tỏa sáng trong chiếc váy màu xanh tươi.

Chợ đêm họp ba buổi mỗi tháng.

Đèn nha phiến phát sáng lung linh.

Đây là một bài thơ tuyệt vời của nhà thơ Tản Đà, mang đậm thông điệp về hòa bình. Bài thơ đượm màu sắc lãng mạn và tinh tế trong từng câu thơ. Với những hình ảnh tuyệt đẹp, bài thơ tạo nên một sự tinh khiết độc đáo trong thơ ca của Tản Đà.

Thơ Tản Đà 4: Khát khao trở thành Thằng Cuội.

Buổi tối thu rất u ám, chị Hằng ơi.

Em đang cảm thấy rất chán nản với cuộc sống hiện tại của mình.

Ai đã ngồi dưới cung quế chưa?

Chị nhắc lại cho cành đa chơi.

Có thai, có bạn đồng hành đáng tiếc.

Vui thật mới khi cùng gió, cùng mây.

Mỗi năm, khi đến rằm tháng tám.

Cười nhìn xuống thế gian, chúng ta đồng tác.

Tản Đà trong bài thơ này đã biểu hiện sự ngông cuồng, một phong cách ứng xử thường thấy trong thơ truyền thống của nhà nho tài tử. Tuy nhiên, điều đặc biệt là sự ngông cuồng của Tản Đà lại phản ánh thái độ của ông đối với xã hội trong thời kỳ đầu thế kỉ XX, tỏ ra thể hiện một cảm xúc mới, đầy cá tính đa tình và tự do. Sự biến mất của những giấc mơ và thay thế bằng sự ngông cuồng thực sự là đặc điểm riêng của Tản Đà.

Đêm Suông Phủ Vĩnh – một bài thơ của Tản Đà.

Đêm tĩnh lặng, vô số cái suông xuồng,

Rượu không có, tình không có, bạn cũng không có!

Một tấm màn bé nhỏ lúc này trở nên nhàm chán và tẻ nhạt.

Đầu tuần, tôi đã có một trải nghiệm thú vị khi đi xem một vở tuồng cổ truyền.

Một vừng trăng ẩn đi sau lưng,

Có một mảnh mành treo rơi xuống từ trần nhà, gập lại thành cuộn.

Ngồi cả đêm dài, không có điểm dừng, không có hồi kết.

Điểm mấy hồi chuông, chùa ai xa?

Gió Thu thổi qua cánh đồng,Lúa vàng trổ bông, trái đồng còn vàng.Người đi cắt lúa, cười vui,Gió Thu thổi qua, đời thêm hoan ca.

Trận gió thu mang đến cảm giác mát mẻ khiến lá cây rụng vàng.

Cành lá rụng xung quanh, lá rủ bay đi qua.

Nửa già, vàng bay mạnh mẽ qua mấy chiếc lá.

Chàng ngờ nghệch ai trách thiếp phụ hờ hững!

Trận gió thu phương pháp nhẹ nhàng thổi lá hoa hồng.

Tường bắc phủ đầy lá bay và lá trải khắp đông.

Năm lá hồng bay một cách không ngừng.

Ai vẫn đứng không kìa, thơ thẩn!

Bài thơ u ám, đậm chất buồn bã, tràn đầy niềm hy vọng và ẩn chứa sự trách móc tinh tế. Gió thu thổi bay lá phong từ sân nhà hàng xóm sang sân nhà tôi. Màu vàng của lá phong giống như lá ngô đồng, thông báo rằng trời đã chuyển sang mùa thu, tuy nhiên người phụ nữ ấy đã sớm quên lời thề ước xưa với người yêu và có lẽ đã lấy chồng. Một lần nữa, cơn gió thu đến, khoảng thời gian so với lần trước có thể là một hoặc hai tháng, bởi lá phong của trời đã chuyển sang màu vàng óng ánh, sắp rụng. Lần này, lá phong bay từ hướng khác, dựa theo đoạn thơ trên, nhà hàng xóm có thể nằm phía tây hoặc phía nam của tôi hoặc của nhân vật trong bài thơ, và từ phía bắc bay qua phía đông mà không lạc vào sân nhà của tôi nữa khi trời chuyển sang mùa đông.

Say nắng, say gió, say sương mai,Say điệu nhạc buồn vương mãi đầy sầu.Say những vầng trăng lấp lánh đêm thâu,Say những bông hoa khoe sắc tinh khôi.Say tiếng chim hót vang trên cao,Say tiếng sóng biển rì rào vỗ bờ.Say những cánh diều bay trên trời xanh,Say những cơn mưa rơi thảm thiết.Say hương thơm của hoa đồng cỏ,Say mùi hương trà thơm lừng nồng.Say những nụ cười ấm áp hiền hòa,Say những giọ

Suy nghĩ thấy cuộc sống không mấy tốt đẹp,.

Thời thế hư vậy, say đắm mê say.

Đất mê đất cũng xoay tròn,

Ai cười khi trời đỏ và nắng?

Chẳng biết lần này là mấy!

Non xanh biếc nhìn mãi không thấy, lòng lại tràn đầy say mê.

Wow! Tôi chẳng thể hiểu làm sao mà say mãi như thế này!

Trong suốt đêm dài, tôi bị mê man như không tỉnh táo.

Thú vui tiêu tiền không mang lại lợi ích thực tế.

Mong muốn của tôi là được sống tự do và vui vẻ.

Ai lo, ai tỉnh ai trần.

Nhỏ hay lớn, tuý luý đều không quan trọng.

Cái say làm ta thấy thật tuyệt vời, trời đất ơi!

Ai dễ chừa ngay, vợ chồng?

Hãy cứ tiếp tục uống cho đến khi bạn say!

Thơ Tản Đà thường diễn đạt những cảm giác sâu sắc, mệt mỏi với cuộc sống thực tế và chìm đắm trong thế giới mơ mộng. Những tình yêu xa xôi với người tri kỉ cũng xuất hiện trong những bài thơ của ông, song cũng có những bài thơ ẩn dụ, ngầm phê phán hiện thực. Thể thơ mà ông thường sử dụng là thể cổ phong, đôi khi là thể đường luật, đường luật phá thể, hay thể lục bát, song thất lục bát.

Bài thơ Tống Biệt của Tản Đà là một tác phẩm văn xuôi nổi tiếng.

Rừng đào rực rỡ hoa rơi dịu dàng trên con đường thiên đường.

Suối tiễn, oanh reo vui vẻ trong không gian u buồn.

Nửa năm trước tương lai.

Bước đi một chút quan trọng.

Chỉ còn ước cũ, duyên thừa không còn gì ngoài thế thôi!

Đá bị mài mòn, rêu mờ.

Dòng nước chảy, với những cánh hoa huê trôi.

Hạc bay lên cao khắp bầu trời.

Từ nay, trời đất xa cách vô tận.

Cửa động.

Đầu non.

Đường lối truyền thống.

Thơ thẩn trong ánh trăng, vui đùa suốt hàng ngàn năm…

Tống biệt là một bài từ khúc theo điệu Hoa phong lạc, được rút từ vở chèo Thiên Thai và có thể coi là một bài toàn bích. Bởi vì đây là lời chia tay cuối cùng, bài thơ được viết với nhịp chân bước quyến luyến và chậm rãi, dường như ung dung. Văn khí trong thơ luôn thay đổi, câu ngắn như nấc như nghẹn, câu dài như tiếng than não nuột của một cặp tình nhân chia tay nhau giữ cảnh trời đất mênh mông.

Đoạn văn viết lại: Bài thơ của Tản Đà số 9: Ghé thăm nghĩa trang cũ bên đường.

Lâu không về quê nhà, chơi mà nhớ thương

Bên lề đường, không có ai, chỉ còn lại bóng tối khi chiều tà đi qua.

Dọc theo đường đi, một hàng lau cao đón nhận làn gió đang chạy.

Cây vàng pha lá thưa rải rác.

Một đống đất đỏ ngoài xa trơ.

Đám cỏ gà bị đùn lên bởi hang hốc.

Có ai đó nằm dưới mả, ai đó là ai?

Có biết quê này hay nơi xa?

Có phải từng là thời kỳ của kẻ cung đao?

Tôi quyết mạnh mẽ lao vào cuộc chiến.

Cửa nhà xa xôi, vợ con ẩn mình.

Cao da ngựa gói bỏ lâu ngày.

Có thể là ngày xưa người viết văn?

Lạc đường trong cuộc đời, chen vào hội công danh.

Ca ngợi tài cao phận thấp chí khí uất

Giang hồ say mê cuộc vui, lãng quên nguồn cội.

Hay là thuở xưa khách có dung mạo tuyệt vời?

Trời đất ghen trước sự sắc sảo và khôn ngoan.

Phong trần vô tình gặp phải chuyện đáng tiếc.

Đầu xanh đi theo một cuộc hành trình của mùa xuân tàn.

Có phải trong quá khứ anh là một người hào hoa?

Vợ và con hạc đều tròn trịa theo nhau.

Sự xuất hiện của quan san làm cho đường lối trở nên khó khăn.

Nhiều sương phong phú bao phủ nước thiêng ma độc.

Bậc tài danh thời trước hay thế?

Đôi đôi, lứa lứa cũng hỗn độn.

Lòng tức giận vì số phận đáng thương, nuối tiếc tình yêu đang nhen nhóm.

Đất vốn nhờ chôn đi một khối tình!

Ai là người biết đến suối vàng sâu thẳm?

Mả cũ không ai quan tâm!

Trải qua nhiều ngày tháng trống trơn đó,

Trời mưa dầu, trời nắng dãi và trăng mờ soi rọi!

Đoạn văn đã được viết lại: Quê hương thật đẹp của con người.

Dặn rằng trên con đường, hãy chú ý đối với những người đi ngang qua.

Tiếng khóc vang lên trong không gian, khiến mọi thứ trở nên xót xa và đau lòng.

Ai biết ai sau trăm năm đâu!

Trong tập Khối tình con 1, có một bài thơ được in có tựa đề “Thăm mả cũ bên đường”. Bài thơ này được sáng tác khoảng năm 1916 trong một lần tác giả trở về quê hương. Theo nhiều nhà phê bình, điều đặc biệt của bài thơ là từ câu “chơi lâu, nhớ quê về thăm nhà” đã được thay đổi thành “thăm mả cũ bên đường”, tạo ra một quê hương cụ thể mà còn là quê hương chung của nhiều người.

Bài Hát Xuân Tình là một trong những tác phẩm thơ hay nhất của nhà thơ Tản Đà.

Ai là người quay tít trái đất?

Đầu ai nửa trắng ngấn màu xuân xanh.

Tôi ngạc nhiên khi nhìn vào gương và thấy mình.

Có lẽ vẫn còn nhớ về tình yêu trong quá khứ.

Mùa xuân rực rỡ trên núi Tản Đà.

Một số thập kỷ trôi qua nhưng đất nước vẫn không thay đổi.

Người vẫn còn nguyên trong cảnh vật cũng vẫn tồn tại.

Khối tình con chẳng còn giống như trước nữa!

Không ai có thể dự đoán được sự biến đổi của thời gian.

Hà nhạc liên quy lai ngã do.

Trong cuộc sống, có rất nhiều mối quan hệ tình cảm kéo dài suốt một thời gian dài.

Dù đã là thiên tiên kiếp trước, nhưng hiện tại cũng không tránh khỏi sự tục tằn.

Đã vô tình mắc kẹt trong tình huống khó khăn.

Hàm Đan giữ sao cho hòn ngọc không bị mất.

Nhờ vào dòng nước chảy vạn sự sinh.

Ngày nào còn lưu luyến với thế gian.

Chúa xuân đến, mọi người hân hoan chào đón sự đổi mới và sự tươi vui. Cùng nhau chia sẻ niềm vui và hy vọng trong không khí rộn ràng của mùa xuân.

Cảm ơn người đã ban cho bà, thơ hay của Tản Đà 11.

Vào giữa buổi trưa, chúng tôi đã thưởng thức một bữa rượu tuyệt vời tại một ngôi nhà nho.

Anh cầm tờ giấy và mang đến cho rọ hà.

Mới nhìn vào lá thư, ta đã phát hiện điều này.

Hãy cho tôi gọi đó là người nhà ông Lan.

Quảng An nổi tiếng với nguyên liệu hải sản tươi ngon.

Xe lửa từ Hải Phòng đã vận chuyển đến Hà thành.

Nó nhận được thức ăn như một thanh.

Hãy mở một quả chanh và vắt nước vào.

Làm thế nào để nuốt trôi một cách dễ chịu.

Lâu nay chỉ mới đạt được ước mơ ăn hà.

Anh bếp đã cho tôi món quà, tôi rất biết ơn.

Gia Long là người thứ bảy trong gia đình ông Lan.

Đoạn văn đã được viết lại:Thơ hay của Tản Đà 12: Cảm nhận về sự sống và cái chết.

Dài còn trăm năm cuộc sống.

Đường dài vô tận trên thế gian vẫn còn rất xa.

Chưa già đã giăng, núi non vững vàng!

Tóc ai đã bạc cũng không làm mất đi sự trẻ trung.

Tình yêu vẫn nặng trên đôi vai của Giang sơn.

Mình vẫn tiếp tục đi dù thời gian chưa cho phép nghỉ.

Khi nào trời bảo ngừng đi.

Nghỉ ngơi là lúc ta cất gánh giang sơn.

Ôi cuộc sống ưu sầu đến thế nào!

Thông qua những lời nhắn nhủ, khách tình muốn truyền đạt cho cuộc sống.

Có ai là đồng đội của chúng ta?

Thơ đẹp của Tản Đà 13: Cảm nhận mùa xuân.

Phố phường rộn vui bởi pháo đốt xuân.

Về mùa xuân, lòng tôi trở nên nhạy cảm với văn chương và khách mời.

Hoa giấy trải ra, tạo nên một bức cảnh đỏ rực.

Mái tóc sương trắng tô điểm

Cơn gió thổi, cành liễu đông và tây.

Tơ vương của con tằm sống thác sợi.

Xuân năm nay thực sự khác biệt so với xuân trước đây.

Xuân tàn hạ lại sang có hay gì nữa?

Cây Đào là một bài thơ tuyệt vời của Tản Đà, với những cảm xúc sâu sắc và hình ảnh tươi sáng.

Em là một cây Đào.

Hoa thắm tươi đẹp, quả xanh ngọt ngào.

Cành xanh um tùm đầy lá non mơn mởn.

Cành non uốn cong như hình bóng cô gái trẻ.

Từ lúc còn nhỏ cho đến nay,

Bắt sâu và vun gốc đều cần sự giúp đỡ từ người khác.

Con gái của những người là điều em chăm sóc.

Giời phú đã ban tặng sẵn cho ai khôn ngoan.

Nếu không cẩn thận, sẽ có rất nhiều rủi ro.

Có thể không lâu nữa cũng không kém cây đào.

Chị Khuyên EmTản Đà có thơ hayChị khuyên em muôn đờiHãy sống cho tình yêu.

Tôi nghe theo lời chị và chị đã khuyên tôi.

Đừng hay thức dậy vào ban đêm, chị nhé.

Nụ hoa dại của cô gái như em là đáng trân trọng.

Nhiều người trên thế gian muốn tò mò quan sát.

Nền nếp phải được ngoan mịn.

Sẽ đi theo đòi với chỉ kim.

Khôn có giá trị và nết đáng trân trọng.

Ai nói rằng bóng đêm là lúc thèm thuồng?

Chơi mùa xuân trước khi mùa xuân trôi qua.

Người ta sống trọn vẹn một thế kỷ, trải qua trăm mùa xuân.

Xuân đến rồi, nhưng người không cảm nhận được sự tươi vui của mùa xuân.

Do đó, trong tình huống này.

Chị em thân mến, có người nói rằng:

Hãy tận hưởng mùa xuân trước khi nó trôi qua.

Có rất nhiều ý nghĩa ẩn sau những lời nói đó.

Tôi muốn diễn đạt như sau.

Này hãy nhìn đây, tất cả mọi người.

Người đi ngược dòng hay kẻ trở về hướng xuôi.

Người ở trong cửa sang hay kẻ từ nhà hèn.

Từ lúc bắt đầu khóc,

Bố mẹ ôm bé nhẹ nhàng.

Một số lần trải qua, khi pháo nổ, bánh trưng xanh được nêu cao.

Cho đến tận bây giờ, tôi mới xoay vành khăn một cách khéo léo.

Giải yếm đã được thắt chặt mới.

Xuân đã đến rồi.

Chơi cũng thế.

Chơi thì hãy chơi thật sự., không sao cả.

Xuân là mùa đã được hiểu biết.

Như thường lệ khi trở nên già đi.

Mùi hương của quá khứ đã phai mờ.

Thế là chồng con ăn ở.

Dưa hành câu đối đỏ có giá thấy đầy mỡ thịt.

Thời gian chỉ kính trọng chính quyền.

Cốt nhai chỉ miếng trầu.

Xuân đã đến rồi.

Chơi cũng thế.

Chơi thì hãy chơi thật sự., không sao cả.

Còn gì đẹp bằng mùa xuân.

Khi tóc đã dài, thì…

Mẹ đã kháy.

Đã có sự khó khăn với việc cho con bú.

Nhi đầu vẫn còn trẻ trung.

Nhi chưa có niềng răng.

Ngọc đoi vàng rực rỡ.

Con tạo hóa nuông người thích trang điểm rất nhiều.

Mày ngài xinh đẹp như mắt phượng.

Khách có tài năng hơn người, khiến người khác mê mẩn.

Đó là thời điểm của tuổi trẻ.

Độ xuân của con người là điều quan trọng.

Thời gian xuân mới đến.

Hãy chơi thôi nào!

Chị em thân mến.

Còn chần chừ gì nữa?

Chúng ta tham gia vào trò chơi hoa.

Chúng ta thích chơi với những đám mây.

Chúng ta chơi trò giăng.

Chúng ta thưởng thức gió.

Chơi trò hoa nhị.

Chơi đùa vòng quanh.

Đào tơ là một trò chơi thú vị.

Sen ngó là một hoạt động thú vị.

Chỗ này chơi không thú vị, hãy tìm chỗ khác để vui chơi.

Núi Tam tứ đã bị trèo.

Lội sông Thất bát giang cũng đã qua.

Sông Đào là nơi lý tưởng để thư giãn và tắm mát.

Thuê người trồng lúa ở Xứ Đoài.

Chỉ mới xuân mà đã thích chơi rồi!

Bà Nguyệt phải nương bóng can chi, víu mối ông Tơ, ruộng đồng chổng mông, phòng không gãi rốn dã tai!

Nếu mùa xuân kéo dài, chúng ta có thể chơi vào thời điểm khác thay vì hiện tại.

Ong bướm bay về nơi xa.

Ai đi đến đông cũng mặc áo tường.

Nhưng không phải là vậy!

Ít đồ đắt đỏ trên thị trường buôn bán.

Có rất nhiều trò chơi đã lỗi thời.

Không cần dành dụm, cũng chẳng có gì.

Em có tiền dễ dàng ngồi và em mua.

Ai đau buồn vì những lúc tiếc rẻ qua đi mùa.

Thời thú vui đáng nhớ, thú vui này không thể tái diễn.

Thảm cho những người chơi không đúng cách và sai lầm chơi hớ.

Màu nước ao tù đậm trở nên sặc sỡ và tươi mát.

Mấy người khôn dại trong ngàn thu.

Ru mãi trong cuộc sống, hồng nhan vẫn phải trở nên tươi đẹp!

Quá khủng khiếp làm thế nào! Đáng sợ thế nào! Đáng tiếc thế nào!

Kia có những ai, có hình dạng giống người, nói rằng thời gian phải tuân theo.

Mỗi năm, ta trưởng thành thêm một tuổi.

Như làm cho xuân đi xa.

Có măng mọc đang nảy mầm.

Có thì ta đôi.

Hãy chơi thôi nào!

Hãy nhanh tay chơi lên!

Thủng hở rỗng.

Chiêng long được cung cấp.

Cung cấp một cái cờ cuộn theo hướng ngược.

Sau đó, kẻ già xồng xộc đã bị theo sau.

Tản Đà 18 đã viết một bài thơ hay với câu “Có mới nới cũ”.

Mừng xuân, rượu đào năm mới được rót.

Lụt năm xưa đã xảy ra trong năm Sửu trước Dần.

Lang thang trong người thuỷ hạn, gậy tôi đã bị bắt.

Khách phong trần, lận đận thơ văn.

Có bao nhiêu chủ doanh nghiệp phá sản?

Một bọn thần đã bị ôn dịch và bị hành hung.

Vận xấu đã qua đi.

Từ nay, tôi chúc mừng toàn bộ quốc dân.

Cò trắng đi ngang qua nơi nàyBước chân êm đềm trên cánh đồng xanhTrời xanh mây trắng trải dài xaCò trắng bay lượn như làn gió nhẹLàm sao mà cánh cò trắng bay?Trắng xóa trong làn sương mờ ảoTrông thật đẹp như thiên thần trờiBay đi mất hút trong không gian vô tậnCò trắng ơi, em có biết không?Ta ngưỡng mộ vẻ đẹp của emVà cũng ngưỡng mộ sự tự doĐược bay lượn giữa trời

I.

Một bầy cò trắng vút bay lên không trung.

Lật đật chồng, nó vẫn thương em.

Bạn biết ai là người phụ bạc không?

Lên thời mách hộ với võ công thiên.

I.I

Giời xanh đã chào đón một đàn cò trắng.

Ai dám phụ tình thì nó sẽ tiết lộ danh tính.

Trần gian thật lạ lùng và huyền bí.

Ông Nguyệt sai xuống làm dứt tơ mành.

Con chim khôn, đậu trên cành cây,Ngó xuống đáy rừng, gọi mồi đầy.Biết chọn lựa đường, sẻ chọn nơi,Vui tung tăng bay, lạc đến đây.

Trên cành cây, con chim thông minh đậu trên quả đoài còn non.

Tiếng reo hò sôi động kéo mọi người từ bắc đến nam.

Còn tham mãi, năm canh dài ngủ!

Trời đã rạng rỡ khi mùa đông buổi sáng, hãy nhanh chóng đi làm trước khi đến trưa.

Thức hay mơ, ai biết được?

Những cô gái trẻ đam mê điều gì?

Xin đừng phí công gương lược nữa.

Chưa có chồng, ruộng đất bỏ hoang.

Hỡi những thiếu nữ xinh đẹp trong làng!

Đêm đen tối tăm, bao phủ trái tim ta.Mặt trăng lấp lánh trên bầu trời xa.Bước chân nhỏ nhẹ trên con đường vắng,Nghe tiếng gió thì thào, thao thức lòng ta.Bên cửa sổ, ánh đèn nhỏ lung linh.Nhìn ra xa xa, những dấu chân im thinh.Ký ức mờ mịt, nhưng lòng vẫn thao thức,Quên đi quá khứ, chỉ mong đến tương lai tươi sáng.Đêm tối nhưng tâm hồn ta rực sáng,Những giấc mơ vẫn thầm thì trong lòng.

Gió thổi từ các hướng bắc, tây và đông.

Đêm về, tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen tối rùng rợn.

Sáng tạo vật không có tay nhưng có thể tồn tại.

Mắt người thường không thể nhìn thấy được những điều vô hình.

Dân chúng mơ màng ở một nơi nào đó.

Ai điểm tô nơi núi sông?

Đố ai tìm khắp nước bằng việc đánh đuốc.

Anh hùng tỏa sáng ở đâu?

Cuộc sống vô cùng bận rộn

Cuộc sống của con người như một giấc mơ thoáng qua.

Trong thế giới ảo, tại sao lại không thể thư thái?

Được sinh ra trong xã hội nhân hoà.

Một đoàn khác chi, vượt qua khó khăn và nỗ lực!

Ông lão to lớn, cậu bé cu li.

Cống hiến cả thể xác và tâm hồn vì mục đích sinh tồn.

Khó khăn về kinh tế là một thử thách trong cuộc sống.

Người ta ngày càng phải làm việc vất vả từ sớm đến muộn.

Các cá nhân mặc quần áo tattered ôm nhau.

Bát cơm no lòng đã được đánh đổi bằng mồ hôi.

Người buôn, kẻ trông trại.

Lo tiền, lo thóc, năm qua năm.

Cả ngày tôi phải đi làm hai buổi.

Cụ thừa trong cơ quan, ông tham vọng trên tòa.

Kẻ nhảy múa, người hát.

Nghề nghiệp của con nhà cũng là làm ăn.

Người sáng tác bài báo, kẻ buôn văn.

Việc tạo ra một câu chuyện đầy sáng tạo về việc sản xuất một cây bút đã gặp rất nhiều khó khăn.

Người lướt trên dòng nước chảy đi và trở về.

Người mang kim đến chỉ ngày ngồi may vá.

Tây phương đầy kẻ điều khiển động vật hoang dã.

Không ai khua chuông mà cửa tự mở.

Người lái thuyền, người đảm đương.

Người giữ cửa, kẻ đứng bên bờ sông với lưới chài.

Sống cùng nhau suốt cuộc đời lao động.

Viết lại: Kể lại một cách sáng tạo về cách đánh giá con người trong xã hội.

Không phải ai cũng dễ dàng đạt được sự giàu sang.

Không ai nên than phiền về sự nghèo khó vì điều đó vô ích.

Ai cũng có lúc vui và buồn.

Có niềm vui, cũng có nỗi buồn thường trực.

Một thế kỷ trôi qua, một giấc mơ mờ ảo.

Ai cần phải lo lắng về gan vàng chứ!

Cuộc sống đáng buồn, như một bài thơ đẹp của Tản Đà.

Người ta thường suy ngẫm một cách thú vị.

Một ngày dài ghê, trăm năm chỉ là thoáng qua!

Có còn ai tỉnh ai mê.

Có những ai trở về thời xa xưa?

Đời có đáng chán hay không?

Cất chén đắm, riêng hỏi bạn hiền.

Khuynh thành nhất giá tiếu câm thiên.

Bao khách tục đã nhầm lẫn mắt xanh trắng.

Trong mùa hạ nắng gắt, sông Giang trở nên cạn khô.

Có tình yêu trong thiên nhiên và trái đất.

Aigió đưa đón lá chim trên cành.

Thế thế này, người ta chỉ sống một thời gian ngắn.

Câu chuyện về khách phù thế không bao giờ kết thúc.

Vẻ phong lưu của người trở nên ngọt ngào hơn.

Bức khăn màu hồng nhẹ nhàng đỡ hạt châu trên đó.

Câu chuyện cổ kim bị một số chi tiết không khớp.

Sông Thuý Ái đã chìm chiếc thuyền của Châu Nam Hải.

Sóng Tiền Đường, cỏ bên bãi Ô giang.

Ngâm ngẩn hàng ngàn năm: ai có tài năng, ai kiên cường, ai quý phái.

Trong không gian vô tận, ta chung một giấc mơ mơ hồ.

Đời thật tẻ nhạt, chỉ cần biết là đủ.

Tri âm xin nhủ lại sự chán đời.

Có nên suy nghĩ lại trước khi hành động để tránh sai lầm.

Gặp xuân là bài thơ đẹp của Tản Đà, nổi tiếng với những câu văn tinh tế và ý nghĩa sâu sắc.

Ta gặp mùa xuân và vui chơi cùng nó.

Chén rượu là hành trang quay trở về.

Kết thúc mùa xuân, hết cạn chén, mùa xuân trở lại.

Nét mực xuân vẫn hiện rõ dù đã qua ngàn xuân!

Xin chào xuân ơi, xuân hỡi!

Ta vẫn mong đợi, chờ đến ngày xuân về.

Trải qua bao nhiêu ngày tháng của mùa hạ, thu và đông.

Biết xuân có ròng rã nỗi nhớ nhung hay không?

Qui xuân khứ tuế, biệt cửu sầu.

Đã đến Xuân mới, khách đến gặp nhau.

Ngày hôm nay gặp ta đừng ngạc nhiên.

Khác biệt nằm ở mái tóc, nhưng trong lòng ta không có gì khác biệt.

Từ khi biết về mùa xuân cách đây bốn chín năm.

Rượu thơm non nước thú vẫn mỉm cười làm vui lòng.

Ta đã trải qua năm mươi mùa xuân từ khi sinh ra đến nay.

Người ta chỉ trải qua nửa cuộc đời khi đã đạt đến tuổi trăm.

Còn bao nhiêu mùa xuân nữa phải trôi qua?

Ta không quan tâm tới điều mặc trời cho.

Hãy đi uống rượu đào xuân cùng tôi.

Chỗ quen biết kể chuyện gì, ai là người chủ khách.

Lý Bạch là tác giả của bài thơ Thiên cổ vị văn.

Quân Đông đắc lưỡng hà niên nhất.

Dù đã trải qua hàng trăm năm gặp gỡ, chúng ta vẫn gặp nhau nhiều lần.

Ta cứ thế, hòa mình với rượu và xuân, trong những bài thơ.

Trong vòng trăm năm, ta trở nên vắng bóng trên thế gian.

Ta không biết được rằng xuân đã nhớ ta hay chưa!

Hãy cùng nhau nâng ly lên nào!

Mùa xuân của đất trời tuân theo quy luật tạo hóa. Nó hiện diện trên những cành đào, mai rực rỡ, trên đôi cánh én trên bầu trời xanh, hay trên khuôn mặt của những cô gái chưa lấy chồng. Với Tản Đà, rượu và thơ vẫn còn tồn tại trước mùa xuân và sẽ mãi mãi tồn tại sau đó. Tuy nhiên, nếu không còn mùa xuân, thì cả thơ và rượu đều trở nên vô nghĩa.

Khi xuân về đến, chúng ta hân hoan chào đón năm mới.

Tháng Giêng đã trôi qua, tháng Chạp đã đến.

Năm cuối cùng của thời kỳ Bính Tý đang đến gần kỳ nghỉ Tết.

Đường chợ đông đúc, nhộn nhịp ngoài đường.

Gần tết, quang cảnh ngoại trông thật đẹp.

Cái Công ngựa ông đã bay lên thiên đường.

Chào đón mừng Tết đến với mọi người dưới cõi trần gian!

Có ai đó tận hưởng thật nhiều niềm vui trong dịp Tết.

Khi tết đến, cuộc sống của người nghèo càng trở nên khó khăn và đau khổ.

Từ lâu, Tết đã có ý nghĩa đặc biệt.

Năm đó, niềm vui xuân tràn đầy như không ai có thể ngờ.

Bữa tiệc trang trọng, pháo hoa rực rỡ chúc mừng thêm tuổi.

Bước tiến lên trình độ mới, bước tiến cao hơn.

Có nhiều cảnh khác nhau xuất hiện gần tết.

Người lúc nào cũng vui vẻ, còn người khác lại luôn buồn phiền.

Có vẻ như phong lưu thiên hạ không phổ biến.

Tết trần gian không thiếu các hoạt động!

Luôn đồng hành cùng những khó khăn và lo lắng suốt cả năm.

Tết là dịp thêm nhiều hoạt động vui vẻ và thú vị.

Muốn dừng lại, nhưng lễ nghĩa không thể dứt.

Nợ nần vay trả chồng chất!

Cái chết, năm đã kết thúc nhanh chóng.

Để theo đuổi những suy nghĩ lo lắng của ai đó.

Năm luống vẫn còn tồn tại những khó khăn không thể chấm dứt.

Cuộc sống vĩnh viễn trôi qua nhàm chán và u ám.

Khi tết đến gần, cảm thấy rất nhiều việc cần làm.

Có nhiều điều lo lắng trong cuộc sống.

Tôi hy vọng năm tàn sẽ qua đi nhanh chóng.

Mấy ngày trôi qua một cách lãng đạng!

Có bao nhiêu vần thơ tiễn năm ta.

Cuối năm đến, không chỉ người ta cảm thấy nhẹ nhõm mà cả những lo âu cũng tan biến.

Chuẩn bị nhánh nêu, chờ mùa xuân đón chúa.

Hãy xem thử liệu năm mới có mang đến những điều bất ngờ!

Hai Bà Trưng – Đoạn thơ Tản Đà 26

Tan rồi sáu nhăm thành quách.

Trắc và Nhị đứng đâu đó và bỗng nẩy lên một đôi.

Suốt một thời gian dài, cả đất nước đã phải trải qua những khó khăn và gian truân.

Chắc chắn hai bà có đứa con chăm sóc.

Một tụi nhỏ đuổi theo nhóm đuôi.

Các người lính Trung Quốc chạy trốn tháo chạy.

Tiếc nước, hồn đã bay lên thiên đường.

Cấmbóng dải ngàn thusông rọi sáng.

Trong trái tim ta luôn sống mãi hương hoài niệm,Những kỷ niệm tìm về, thoảng qua những dòng thơ.Tình yêu và đau khổ, như cơn mưa rào ướt đẫm,Trải qua thăng trầm cuộc đời, ta vẫn thấy mãi rằng thơ vẫn còn.Hãy để tâm hồn ta bay lượn trong không gian vô tận,Với những lời thơ bay bổng, mơ mộng và sâu thẳm.Dẫu trái tim ta đã mỏi mệt, những khát khao vẫn cháy bỏng

Cuộc cờ văn chương trong Đông Pháp đang diễn ra.

Tạp chí An Nam vẫn giữ nguyên phong cách cổ điển.

Trên đường vắng, đèn xanh lung linh như tơ tằm mịn màng.

Trên bầu trời cao, có những đám mây xanh nhẹ như nhạn bay.

Ngồi lặng im trong cô đơn, tưởng nhớ về bạn.

Khi lòng u sầu, suy nghĩ không thể trở thành thơ.

Âm thư cũ được khám phá ở Hà Nội.

Người theo ai luống thẫn thờ, hồn những đọng lại.

Hãy giúp đỡ những nạn nhân của trận lụt, như lời khuyên của Tản Đà trong bài thơ số 28.

Này ai ơi, này ai ơi.

Người nghe liệu có biết về chuyện tai nạn đuối nước không?

Bắc tỉnh, Đông tỉnh, và Thái tỉnh cùng là các tỉnh.

Những cánh đồng lúa đang ngập nước, những ngôi nhà đang chìm trong nước, cảnh tượng đau lòng của những người chết và trôi đi.

Thấy chết trôi, thời thôi rồi.

Ai là người cứu giúp trong lúc xảy ra thiên tai!

Những mạng tàn tệ đã cất đi mãi mãi.

Người sống sót còn tưởng niệm đau thương!

Ôi thiếu thốn! Ai là những người mà ta yêu thương.

Ai kêu tai vạ khi trời đang buồn?

Trong thời kỳ đói, chúng ta phải chịu cả đói lẫn rét.

Mặt nước tràn đầy, lệ tràn đầy.

Lệ tràn đầy, tình tan vỡ.

Con thơ được bồng bế và đi khắp nơi.

Một đứa trẻ đã tròn sáu tuổi vào năm hào.

Con đã mất cha, trở thành một đứa trẻ mồ côi.

Tình thương ôi! Con mồ côi.

Chia phôi, trời tạo tai vạ không may.

Ai dám lòng bán đứa con sinh ra.

Nuôi con khó nhưng mẹ không biết nên dùng gì để nuôi con.

Nuôi gì khi xảy ra thiên tai?

Không có ngô, không có khoai.

Con nhìn bố, miếng ăn trước mắt không tồn tại.

Đáng tiếc là nông nỗi như thế!

Ai ơi, đáng buồn thay!

Ăn ngon mặc đẹp, ngồi thoải mái.

Kẻ cơ hàn nghĩ về mình trong cơn lụt nước.

Người ta thường có những cảm xúc tràn đầy và không đủ chỗ để tiếp thu.

Dạ, trái tim đầy ấm áp và yêu thương của ai đó.

Khi thiên tai xảy ra, chúng ta cần thương yêu và giúp đỡ những người gặp khó khăn.

Ân nghĩa của hai người cùng dân tộc rất quan trọng và có ý nghĩa sâu sắc.

Hãy cùng nhau vui vẻ, hỡi bạn ơi!

Hỡi quý bà, quý ông và tất cả mọi người ạ!

Ông trên bờ ngược, bà vùng xuôi.

Nhiều người nhận được nhiều, ít người chỉ nhận ít.

Giúp đỡ những người nghèo khó khi gặp tai nạn nước.

Lúc thuỷ tai, kìa ai ơi!

Yêu thương quý báu như hạt giống truyền lại.

Khi con cháu Rồng Tiên đã trưởng thành.

Hãy tránh việc giá trị bị giảm xuống, không bỏ qua nhau mãi!

Hãy nỗ lực học hành thanh niên ơi,Vươn lên từng ngày, khám phá tri thức mới.

Ta ra đời để đối mặt với sự cạnh tranh.

Để tồn tại theo tiến trình của nền văn minh.

Ngày xuân tươi trẻ trong tuổi xanh.

Chúng ta đề nghị lẫn nhau cố gắng trong việc học tập.

Ta được ban tặng trí tuệ từ đời.

Tuổi xanh chẳng phụ, chí chuyên cần.

Làm nhiệm vụ phiêu lưu trong không gian rộng lớn.

Bước chân trên con đường đời, nối với vô vàn biến đổi của thời gian.

Hãy để chúng ta đi trên con đường học tập.

Ta bước tới gần khi đi xa.

Thỉnh thoảng, hội gió mây xoay tròn.

Ta bực tài, vì cố học mà nên.

Ôi thanh niên ơi, hãy lắng nghe!

Hãy cùng nhau nỗ lực để đi tiếp trong cuộc hành trình của chúng ta.

Ta hát vui chơi chỉ là vài câu.

Hãy học hành với niềm vui và nhớ kỹ nhé, anh em!

Đừng bỏ qua sự cạnh tranh và ganh đua.

Kiếp phong trần, trải qua nhiều biến cố, Nhân gian đầy sóng gió, cuộc sống đầy thăng trầm. Ta đi qua những chặng đường đầy gian khổ, Từng trải qua những thử thách, đánh mất nhiều ước mơ. Đời người như một chiếc thuyền trôi nổi trên biển khơi, Luôn bị cuốn theo dòng chảy không thể ngăn cản. Ta cứ mãi lênh đênh trong cuộc sống, Chỉ biết chấp nhận và điều chỉnh để tồn tại. Cuộc đời

Kiếp trần thế này thật là uổng phí!

Thu cúc đến trong những ngày xuân lan.

Tây đào đồng liễu.

Làm thế nào để công độc địa hóa.

Hãy mang sự vận mệnh bằng bạc đến với vẻ đẹp của người con gái!

Lan được tưới bằng dấm chua dầm.

Kim sắc tàn tro, lửa cúc nồng.

Cành liễu buông chìm trong bể sâu.

Nước chảy ngọn đào, chim tình đồng hành.

Thế gian đầy những sự không công bằng.

Có ai dám đặt câu hỏi với bầu trời xanh!

Thu cúc đến trong những ngày xuân lan.

Tây đào đồng liễu.

Cuộc sống này thật là khó khăn và đầy gian truân!

31. Mừng XuânMùa xuân đến rồi, gió xuân về tràn đầySương mai tươi mát phủ khắp muôn hoa đườngTrời xanh biếc lấp lánh ánh nắng sớm maiNhững cánh én trắng bay theo ngọn gió hương.Mới nhú rễ xanh, cây cỏ đua nhau nảy mầmHương thơm phảng phất từ những bông hoa xinhTiếng chim hót líu lo, xao xuyến không gianCâu thơ Tản Đà xin chúc mừng Xuân mới.Rừng xanh sắc biếc, đồng

Dần trôi ngày đi, tháng đi, năm đi.

Khi một ngày kết thúc, một tháng kết thúc, một năm kết thúc trước đó.

Xuân đã về, đón chào năm mới rực rỡ.

Thề nguyện gió mang hứa xuân y ước.

Tin vui mùa xuân lan tỏa khắp mọi nơi.

Oanh én vui mừng đón đưa hoa cỏ.

Oanh hót trên đầu cành, hoa nở rạng rỡ trong mùa xuân.

Cỏ khẳng định được chân trời, én lấp lánh trên mặt nước.

Người thanh tân, vạn vật đều thuận theo ý.

Vui đua trẻ nhỏ, hưởng phước khi già.

Chào mừng xuân đến, vần thơ hai.

Năm mới đến, thơ cũng thay đổi.

Kính chào toàn thể người dân trên cả nước, thơ này xin gửi đến.

Tiến bộ trong một năm lại dừng lại một bước.

Lấy người chồng nghèo, lòng em thật dũng cảm.Trái tim nồng nàn, chẳng phân biệt tài sản.Không ngại khó khăn, không trách đời trắc trở.Tình yêu chân thành, không theo cuộc đời xoay vần.

Chồng của tôi là người nghèo khó, không may mắn và không hạnh phúc.

Đức ông chồng của em là người nghèo.

Mặc dù không có xu hướng, hột hoa vẫn thu hút được sự quan tâm của mọi người.

Em dứt đứt sợi tơ hồng, giận nhân duyên.

Hãy tìm một nơi ấm áp, tận hưởng niềm vui trong lòng.

Ai phê, ai mãi, ai mỉm cười!

Chúc mừng ngày xuân đến với mọi người dân đất nước.

Cành lá la đà trải dài trời Nam.

Cây cối xuân già Lạc Hồng càng ngày càng xuân.

Chúc mừng dân nhân ngày xuân.

Nam bộ có ba kỳ, Bắc bộ có mười phân phú cường.

Bính Tý thuộc nhóm nguyên kim dạng thuỷ.

Sơn hà cũ kỹ đã tồn tại suốt bốn nghìn năm.

Đường văn minh xa xăm đan xen hàng dặm.

Người nam cao cất bước đi phương đông, phương tây và phương bắc.

Phi Luật Tân là một quốc gia độc lập nằm ở châu Mỹ, không một quốc gia nào có thể kiểm soát được.

Có một câu chuyện: Mãn Châu, Hoa Bắc hà đã gặp phải một tai nạn đau lòng.

Thời kỳ hưng vong bi thảm thường xảy ra.

Chỉ mới biết từ “đại” và “cường” không có giới hạn.

Việc hiện tại của năm châu được miêu tả như sau.

Dâu vỡ tan trong cuộc trần hoàn, dâu tràn khắp bể.

Có đường văn minh nào giới hạn ai không?

Để tìm niềm vui, ta cần hiểu chữ tự cầu.

Hồng Lạc là một cô gái vô cùng tuyệt vời và nổi bật.

Câu tân hoa thảo Việt Thường.

Buổi xuân, chén rượu đào tràn đầy sức sống và tươi mới được nâng lên.

Chúc đất nước và nhân dân hàng ngàn năm phồn vinh.

Bính Tý thuộc nhóm nguyên kim dạng thuỷ.

Sơn hà cũ kỹ đã tồn tại suốt bốn nghìn năm.

Năm năm trôi qua, mùa xuân trở về miền Nam.

Ngày xuân đọng lại hồi ức về cảnh vật và những người xưa.

Xanh non thắm hoa xuân giời.

Một mình đi vào ra, tóc trắng lơ thơ.

Bước quan hà, Bắc Nam còn nhớ.

Cố nhân ở đâu xa xa ngàn dậm?

Khi ngồi nhớ lại khoảng thời gian xuân Đinh Mão.

Báo An Nam thất bại trong cuộc cạnh tranh tiên phong.

Nghìn trùng nước non khơi diễn.

Một bức ôm lòng dư đồ đã rời xa.

Ninh Bình không còn là một phần của Bắc kỳ địa giới.

Đi qua Thanh Hóa, tôi đã đến Vinh khi đã trời tối.

Hoàn Thành là nơi tôi đã quyết định trải qua một đêm.

Hành trình đến Hà Tĩnh: dòng sông Gianh nổi tiếng.

Núi Sót là một vùng đất mát mẻ và xanh tươi, tạo cảm giác ấm áp và yêu thương.

Mưa thu rơi nhè nhẹ làm ướt quan san.

Hãy cùng toàn bộ bạn bè của chúng ta.

Xe hoả ở Đông Hà chạy vượt qua ngàn vô Kinh.

Đất Hương với phong cảnh tuyệt đẹp, khiến người ta không thể quên.

Đài Thuận An rút bỏ chén trong lòng biển.

Kinh thành đã trải qua nhiều biến cố.

Hải Vân thách thức khám phá Ngũ Hành bằng cách vượt qua ải.

Cổ tích đang lan tỏa khắp xứ Quảng.

Đồng Dương là vùng lãnh thổ gần cạnh Đô vua Chiêm.

Tường đá đã bị phá hủy hoàn toàn.

Các con voi với vẻ sứt nghênh ngang chầu trời.

Từ xa xưa, tỉnh lỵ cách đây 40 cây số.

Hai họ còn như Phạm và Trà.

Xưa kia, có một vị vua tướng vĩ đại.

Bây giờ, nước non trông giống Chiêm hơn.

Thú Đà Nẵng khám phá và trải nghiệm.

Đường hướng về phía Nam: Quảng Ngãi, Qui Nhơn.

Xe ô tô đi thẳng trên đường bằng.

Sau khi vượt qua sông Cầu, chúng ta sẽ tiếp tục tiến vào thành phố Nha Trang.

Đường thiên lý tiến vào cõi lửa.

Đôi khi, Trung kỳ chia tay bạn.

Cái còi xe kết thúc giai điệu xa cách.

Biên Hoà và Thủ Đức được coi là phía Nam.

Tới Tý mười năm, mãi mới đúng.

Tuổi trẻ còn đang rực rỡ, không ai đã già.

Cảnh khuất đâu, người xa ơi?

Ta một mình dạo chơi trong không gian xanh thắm của non hoa.

Hết mùa xuân, tình yêu rối ren.

Bên cạnh bông hoa, tôi mượn bút để viết thành những câu thơ.

Có con sông mà còn hồi tưởng về quá khứ?

Có còn nhớ người yêu của bạn bây giờ không?

35. Mùa thuTrời đã chuyển màu từ xanh sang vàngLá rơi rụng từng chiếc nhẹ nhàngGió thoảng qua, thổi nhẹ thơm nồngMùa thu đến, đẹp đến nao lòngCánh đồng xanh tươi dần biến màu sắcCây cỏ rụng đi, trời xanh lặng yênÁnh nắng lung linh, nhẹ nhàng chiếu sángMột mùa thu mới, đẹp như mơ màngCơn gió nhẹ thoảng qua từng ngảLàm lay động những ngọn cây cao xaTiếng lá rơ

Mùa thu đã tới, nước thu từ đâu đến.

Sông Hà bị trăm con sông đổ vào một cách mãnh liệt.

Giòng lớn xa xa, láng lịch sự.

Trâu và ngựa tụ tập cùng nhau.

Chú Hà Bá tự hào với bộ râu vểnh.

Không có ai có thể so sánh với ta trong thế gian này.

Đường Đông chảy đi ra xa.

Bể Bắc thật lạ kỳ khi đến nơi!

In nước giời, từ đầu đến cuối.

Hà Bá không còn tỏ ra kiêu ngạo nữa.

Ngày càng chiêm ngưỡng khoảng không bao la của đại dương.

Anh Thần Bể vừa vái thể hiện sự thẹn thùng và thở than:

Tôi cảm thấy bác rất rộng lớn và bao la.

Tôi thấy rằng việc nghĩ cho chính mình cũng là một niềm vui!

Tôi không đến đây vì ví.

Trưởng giả và tôi sẵn sàng để biết được ngày chẳng thể nào quên!”

Hỡi Hà Bá, thần bể Bắc đây.

Ngươi thật không có kiến thức đúng mức.

Bể khơi đã có khả năng tự tìm lối đi.

Ngày nay, chúng ta cần nhớ rõ ràng, hãy lắng nghe:

Nơi khắp thiên hạ trải dài từ bắc đến nam

Đây là một nhiệm vụ không dễ dàng như bể Bắc.

Có vô vàn dòng sông không bao giờ ngừng chảy.

Ngày nào qua đi, không biết đã bao lần mòn mỏi.

Xuân vẫn như vậy, thu cũng không khác.

Không ai có thể biết trước được khi nào sẽ xảy ra tình trạng thiếu nước.

Nếu so sánh lượng nước trong hai bể.

Giang hà vô cùng to lớn, không gì có thể thấm qua được nó!

Chúng tôi vẫn cho rằng mình là trẻ con.

Chưa có nơi nào có khoảng đất trời như vậy.

Núi cả và rừng sâu, ta coi là một cảnh tượng tuyệt vời.

Hòn cuội rủ rỉ, cây lau xanh mát!”

Ru em, ru ngon giấc mơ êm đềmNhẹ nhàng giữa trời đêm vắng êmMặt trăng soi sáng, gió lướt nhẹRu em, ru ngọt giấc mơ êm đềm

Em đã tròn ba tuổi vào năm nay.

Đừng khóc nữa em ơi, mẹ cha lo lắng không yên tâm.

Hãy để chị ru em ngủ sâu.

Em hứa sẽ trưởng thành và cống hiến hơn cho việc học sau này.

Cha mẹ là những người tạo ra những hành động đúng đắn và ý nghĩa.

Em học thông minh sau này nhờ sự trợ giúp từ trời.

Trời ban tai mắt trong cuộc sống.

Hãy nhớ đến công lao của cha mẹ, nhớ lời ru của chị.

Cha mẹ có biết bao nhiêu kỹ năng.

Em được chị ru vào đêm khuya, nghe tiếng gà gáy.

Ngày ấy, khi em đến tuổi ba.

Mẹ cha lo lắng vì em vẫn còn khóc nhiều.

Tình yêu xuân đã đến trái tim ta rồi.

Sông mênh mông như bức tranh với những cánh đồng hoa tươi.

Năm mới đã đến, xuân đã tới rồi.

Chín chục ngàn ánh sáng thiên đường quay lại.

Nước trôi xuôi đã trải qua bốn nghìn lịch sử.

Khách cũ có còn nguồn cảm hứng nghệ thuật không?

Phen này, tết liệu kinh tế có phát đạt không?

Trái đất vô tình quay quắt suốt hàng ngàn năm.

Cuộc sống dâu bể đầy biết bao điều thú vị!

Tản Đà đã sáng tác một bài thơ tự vịnh, được gọi là “Thơ Tản Đà 38”.

Sông Đà chạy qua dãy núi Tản, tạo nên một vẻ đẹp hùng vĩ và bí ẩn.

Bao nhiêu người đã biết đến Trần thế từ xưa đến nay?

Trung Hiếu mang theo hai viên ngọc tròn đầy đủ.

Một cành mai thanh cao phô trắng.

Tiền bạc bay lượn như gió: túi thơ đầy tràn.

Rượu nặng vai, danh lợi bèo trôi.

Xuống trần nhân thế, nữ tiên của giáp Tuất đã xuất hiện.

Xuân dài đặc biệt với sắc hoa thiên thu.

Không gian thênh thang tràn ngập bầu trời biếc xanh, những vì sao tỏa sáng như những đốm lửa lấp lánh. Trong cơn gió nhẹ, tiếng ve râm ran lạnh lùng, như một giai điệu êm đềm đưa ta vào cõi mơ màng.

Suối nhỏ chảy một cách hùng vĩ qua dốc đèo.

Lá rụng theo cơn gió thu, ánh chiều tà về phía tây.

Xung quanh có những tảng đá và cây xanh.

Đã ai biết tri kỷ ở đâu để tìm kiếm chưa?

Hỏi thăm những loài cá và chim.

Bóng chim bay xa, cá chìm không còn tồn tại!

Tri âm đã biến mất vào lúc này.

Ai là người đồng cảm với tôi?

Nước non cô đơn, không có khách đến thăm.

Màu xanh của cánh đồng non biếc để ta nhớ về ai!

40. Vui XuânNgày đông đã qua, xuân lại vềTrời xanh trong veo, nắng ấm êmCành mai nở rộ, hoa đào tươiĐất trời hân hoan, khắp nơi tươi cườiNắng xuân rực rỡ, mặt trời tươi sángGió nhẹ thổi qua, mang hương hoa bayCánh chim hót líu lo, vui ca tụngTrái tim ngập tràn, niềm vui tung tăngXuân về là lúc mọi người sum vầyGia đình đoàn tụ, tình yêu thắm đâyHoa đào nở

Đến xuân, cây đào phơi ánh nắng rực rỡ.

Hãy thông báo cho hoa biết để chào đón Chúa Xuân.

Mỗi năm chỉ có một mùa xuân đến một lần.

Chín chục thiều quang xoay vần không sai.

Ngày xuân vẫn còn kéo dài mãi mãi.

Tuổi trẻ không ai dễ trở nên xanh một lần nữa sau đó lại xanh.

Đường mây trải dài cho khách công danh đi qua.

Bạn trai già thay đổi hình ảnh trẻ trung.

Thành buồn bã với những cô gái tại Khâm Thiên.

Con thuyền Tần Dương được dẫn lối bởi én oanh.

Các bạn văn chương sống trong một ngôi làng văn nghệ.

Bút hoa án tuyết, hơi sương trùm đầu.

Lầu nào đó có một tiểu thư.

Thơ đào chưa nở, mai hầu thêm bảy ba.

Trời xanh, bầu trời cũng thể hiện sự già đi.

Xanh mãi màu xuân tươi, lòng trời đang hỡi ai!

Hãy làm vui khi gặp mùa xuân.

Xuân đến nhanh chóng, xuân về cũng nhanh không kém.

Mừng xuân, ta uống rượu vui thơ đề.

Bài viết này giới thiệu về những bài thơ hay nhất của Tản Đà, hy vọng nó sẽ mang lại kiến thức và sự bổ ích về thơ cho các bạn trong lĩnh vực văn học Việt Nam.