Cảm xúc những phút xao lòng

Khi ở bên anh, tôi có một cảm giác rất lạ!Nhưng sao bất cứ khi nào nói chuyện với anh, dù trực tiếp, qua điện thoại hay qua chat… tôi thấy mình thật tội lỗi – tội lỗi với chồng và tội lỗi với vợ anh, mặc dù chúng tôi chưa làm điều gì vượt quá giới hạn cho phép. Và tôi có thể khẳng định điều đó không bao giờ xảy ra.Thi thoảng buồn tôi vẫn mong có anh để nói chuyện, một cảm giác như có một người đàn ông để chia sẻ, hoặc đơn giản chỉ để nghe và thậm chí không cần chia sẻ… Ban đầu còn tế nhị lịch sự hỏi han công việc rồi chuyện gia đình, xã hội, rồi bóng gió đến chuyện tình yêu… Tôi có thể nói chuyện thân mật và cởi mở… có thể nói với nhau mọi chuyện mà không hề ngại ngùng. Nói chuyện nhiều đến mức tôi nhận ra cả những ưu điểm và khuyết điểm ở anh, và cũng không cảm thấy ngại khi anh nhận ra những khuyết điểm của tôi. Cứ nói, cứ trêu đùa nhau rồi quý mến nhau lúc nào không biết, và cảm thấy thế cũng làm cho cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn…Tôi là một người phụ nữ chín chắn, anh cũng là một người đàn ông chín chắn (đấy là theo cảm nhận của tôi về anh). Chúng tôi giống nhau ở đặc điểm đó. Vì đặc điểm đó mà chúng tôi đã, đang và sẽ không bao giờ làm điều gì sai trái, vi phạm đạo đức, lối sống và ảnh hưởng đến hạnh phúc của nhau. Tôi luôn mong anh được hạnh phúc và tôi biết anh cũng mong tôi như vậy. Tôi biết trong anh có sự khao khát (hay mong muốn thôi nhỉ) một mối quan hệ trong sáng thực sự, một mối quan hệ đầy đủ màu sắc của nó chứ không phải thứ dục vọng tầm thường… nhưng dù thế thôi chăng nữa anh cũng không dám đâu – tôi biết điều đó vì chúng tôi giống nhau mà.Trong hoàn cảnh ấy tôi biết cảm xúc của anh dành cho tôi, tôi dành cho anh nó ở mức độ nào. Chúng tôi có cảm giác nhớ nhung, mong chờ, mong được động viên an ủi cho nhau, nhưng tôi chắc chắn đó không phải là tình yêu. Tôi chỉ dám gọi đó là cảm xúc lạ! Chắc trong cuộc sống sẽ ít người có cảm xúc như chúng tôi nhỉ, hay nhiều lắm mà tôi không biết??? Hoặc có thể với mọi người là không lạ nhưng với chúng tôi, những người luôn muốn sống một cách đạo đức thì khi đã bước sang trang mới của cuộc sống thì chỉ dám gọi đó là cảm xúc lạ thôi. Một cảm xúc lạ đưa đến trong cuộc đời của mỗi con người…Đừng trách chi những phút xao lòng! Tôi thích bài thơ đó…Nhưng con người ta không thể sống trong cảm xúc đó mãi được, cái gì rồi cũng có điểm bắt đầu và điểm kết thúc. Mà tôi biết một điều hiển nhiên trong cuộc sống đó là: tình cảm không thể san sẻ & hạnh phúc không thể nửa vời… Vì vậy tôi đang đứng giữa một con đường, anh cũng vậy, và tôi biết chắc một điều: tôi (cũng như anh) sẽ đi về một chiều có chồng (vợ) chúng tôi đang đứng mà không hề ngoảnh mặt lại (hay không dám) xem partner của mình có còn đứng đó hay không, có còn nhìn về phía mình hay không.Một lúc nào đó tôi sẽ cho anh nghe những dòng tâm sự này để thấy lòng mình nhẹ hơn. Và tôi biết anh cũng chẳng sung sướng gì khi đang sống trong cái cảm xúc lạ ấy – có khi anh cũng đang muốn thoát ra khỏi cái cảm xúc đó.Chúng tôi đủ chín chắn, đủ thông minh để biết mình phải làm gì. Suy nghĩ và tâm hồn của chúng tôi vẫn cao đẹp lắm vẫn nghiêm túc lắm. Một cảm xúc lạ, chỉ thế thôi, hãy coi nó là một kỉ niệm anh nhé!”