Đừng nên gặp lại – Ngoại truyện VI

Kỷ Tùy Châu trước kia vẫn luôn cho rằng, trên đời này không có chuyện gì là anh không giải quyết được.

Nhất là sau khi theo đuổi được Doãn Ước, anh lại càng “cuồng vọng” cho rằng, không gì bản thân không làm được.

Cho đến khi Doãn Ước sinh con, hơn nữa là sau khi sinh hai đứa, anh mới từ từ có lại phản ứng. Hóa ra trên đời này chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, thật sự không bao gồm chuyện này.

Trẻ con chính là người xấu ngoan cố nhất trên đời, mềm cứng không ăn, tiền bạc không cám dỗ được.

Lúc mới sinh đứa đầu lòng còn tốt, dù sao nó cũng là con trai. Kỷ Tùy Châu lo con trai không quen phép tắc, nên đối xử với nó có hơi nghiêm khắc.

Hôm đứa bé chào đời là ngày mùng một âm lịch, vì thế bèn đặt tên cho nó là Sơ Nhất (nghĩa là mùng một). Vì thế Doãn Ước nằm trên giường kịch liệt phản đối.

– Thằng bé dễ thương như thế, tên gì mà mùng một mười lăm chứ.

Nhưng Kỷ Tùy Châu không nghe cô, tự ý lấy tên này ra chọc thằng nhỏ. Thằng bé nằm đó hình như không có ý kiến gì với cái tên này, gọi nhiều thêm vài lần liền có phản ứng. Vì thế dần dà, cái tên Sơ Nhất đã in sâu vào tâm trí nó.

Sơ Nhất là đứa trẻ tính cách tốt, giống mẹ. Càng lớn lại càng tốt tính, nhưng lại rất kiệm lời, nhà rộng như sân bóng vậy đó, nhưng thằng bé rất hiếm khi chạy lung tung, bình thường chỉ ở trong rào chắn, chơi mấy món đồ chơi mới của mình.

Không thì nói có tiền thật tốt. Bạn cô lúc đến nhà chơi, nhìn thấy các món đồ chơi số lượng có hạn trong tay Sơ Nhất, hâm mộ đến độ tròng mắt suýt rớt ra ngoài.

Bạn đối diện giường giả bộ làm thân với thằng bé, thuận tiện cầm lấy chiếc xe bản giới hạn nghiên cứu, vừa nhìn vừa tán thưởng.

Chiếc xe đồ chơi này được làm rất cầu kỳ, so với chiếc xe nát mà nhà cô mua hơn trăm ngàn kia còn tinh xảo hơn. Cô quả thực khóc không ra nước mắt.

Cô ôm Sơ Nhất ngồi đó thở dài:

– Dì hâm mộ con quá đi, thật sự rất hâm mộ con đó.

Nói còn chưa dứt lời, một chiếc xe đã được nhét vào lòng bạn đối diện giường. Sơ Nhất vừa học nói, bi bô biểu đạt ý của mình. Cô bạn nghe cả buổi không hiểu gì, hỏi lại:

– Con muốn tặng nó cho dì à?

Sơ Nhất nghiêm túc gật đầu, tràn đầy khí chất quý ông.

Cô nàng hạnh phúc đến ôm hôn nó.

Vì tốt tính và dịu dàng, Kỷ Tùy Châu và thằng bé chung sống rất vui vẻ. Ngoại trừ thỉnh thoảng nửa đêm nó ngủ bị thức giấc, hoặc đút nó uống sữa thì nó lại bắt đầu chạy loạn khắp phòng, hoặc hắt hơi thẳng vào mặt ba nó làm nước miếng nước mũi văng tùm lum đầy mặt anh, thì mọi thứ vẫn ổn.

Nói tóm lại, đó là một đứa trẻ ít để người khác phải lo lắng.

Hết thảy biến hóa nghiêng trời lệch đất xảy ra khi đứa thứ hai chào đời.

Đó là một bé gái, hôm chào đời trùng hợp là Trung Thu 15 tháng 8 âm lịch, vì thế tên ở nhà là Thập Ngũ (nghĩa là mười lăm). Khi đó Doãn Ước đẻ mổ đang nằm trên giường, nghe thấy ông xã gọi cô công chúa âu yếm như vậy, tức đến đau vết mổ. Muốn đánh anh lại không có sức, cuối cùng còn bị anh lén hôn không ít.

Cảnh tượng này vừa vặn để cậu nhóc Sơ Nhất nhìn thấy. Sơ Nhất khi đó gần hai tuổi, nói vẫn chưa rành, thấy cảnh tượng đó vẻ mặt lãnh đạm đi ngang qua cha mẹ nó, tới bên cạnh cô em gái nhỏ.

Trong nôi, con bé bụ bẫm đang ngủ, cả người được bao bọc như kén tằm, chỉ lộ ra cái đầu thật to.

Sơ Nhất đưa tay chọc vào má em gái, cảm thấy vừa mềm vừa nhiều thịt đến vô cùng thích thú, muốn chồm đến hôn nó. Kỷ Tùy Châu nhanh tay lẹ mắt kéo nó đến bên người, bắt đầu nghiêm khắc dạy dỗ nó.

Nội dung dạy bảo Doãn Ước nghe đến chán. Nói một đống đạo lý bảo vệ em gái gì đó với một đứa trẻ hai tuổi, nó nghe hiểu được sao?

Sơ Nhất vẻ mặt ngây ngô, tựa như ba nó đang phóng tia X. Doãn Ước bật cười giật nhẹ góc áo của Kỷ Tùy Châu, kêu anh tiết kiệm hơi sức, đừng lãng phí nước bọt.

Kỷ Tùy Châu xoa đầu tóc đen thùi xoăn tít của thằng bé, có chút đăm chiêu im lặng.

Sau khi có Thập Ngũ, ngày tháng trôi qua liền nhanh hơn. Người giúp việc trong nhà tuy có rất nhiều, nhưng làm cha mẹ không hề có lúc nhàn rỗi. Bọn trẻ lớn dần, đầu óc cũng thông minh hơn, nháy mắt đã có thể phân biệt được bảo mẫu và cha mẹ.

Cho nên trên người Doãn Ước luôn bế ít nhất một đứa, đôi khi còn bế luôn cả hai. Kỷ Tùy Châu đi làm về, Sơ Nhất liền chạy tới cạnh anh, lặng lẽ đi theo anh, bộ dạng ngoan ngoãn vâng lời đó vô cùng dễ thương. Thế nên Kỷ Tùy Châu mềm lòng, có thời gian anh cảm thấy tội nó, không nên yêu cầu với nó quá khắc khe.

Cho đến khi Thập Ngũ gần một tuổi, Kỷ Tùy Châu mới phát hiện con bé này mới đúng là “gậy thọc phân” ngàn năm!

Doãn Ước phản đối:

– Câu này của anh là có ý gì, nó là gậy thọc phân, vậy chúng ta là gì?!!!

Tính cách của Thập Ngũ y chang Kỷ Tùy Châu, nhất là tính xấu của anh, quả thực giống nhau như đúc. Kỷ Tùy Châu tùy hứng làm càn sống gần bốn mươi năm, cuối cùng cũng gặp phải khắc tinh đời mình.

Đối phương lại còn là một con nhóc, phạt không được mắng không xong, nói hơi nặng lời với nó một chút, nó đã nước mắt ngắn dài, nhưng chẳng chút sợ hãi.

Nó vừa khóc, Doãn Ước liền chạy đi dỗ dành, thuận tiện mắng mỏ Kỷ Tùy Châu. Đừng thấy bình thường Kỷ Tùy Châu đấu võ mồm với bà xã luôn chiến thắng, nhưng đến lúc này, anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn ăn mắng.

Bà xã nổi giận là chuyện rất đau đầu.

Càng khiến anh cạn lời chính là, Sơ Nhất xưa nay tốt tính, vừa thấy em gái khóc liền biến thành một người khác, sức chiến đấu tăng vọt.

Thằng bé “bảo ban” ba nó:

– Ba à, ba đã nói, em gái là để yêu thương.

– Không thể đánh em, cũng không thể mắng em.

– Phải dỗ ngọt em, cưng chiều em, đối xử tốt với em.

– Phải nhường đồ ăn ngon cho em, em muốn ăn kẹo, sao ba không cho em ăn?

– Con nhường kẹo của con cho em.

– Em gái đừng khóc, mẹ đang la ba rồi.

– Mẹ, mẹ la ba nhỏ thôi, em sợ rồi này.

Kỷ Tùy Châu cảm thấy thằng nhóc nhà mình đúng là Đường Tăng chuyển thế, sao nó có nhiều lời để nói thế nhỉ?

Sơ Nhất trịnh trọng nói:

– Ba à, trước kia ba dạy con như thế mà.

Hóa ra năm đó trong phòng sanh, những lời anh dạy thằng bé, một chữ nó đều ghi nhớ không bỏ sót. Đúng là quả báo, trước đó thuận miệng nói mấy câu hù thằng bé, hiện tại nó lại áp dụng vào người mình.

Kỷ Tùy Châu cảm thấy mặt có hơi đau.

Anh cau mày nhìn thằng bé lùn tịt, nhưng khí thế ngời ngời trước mặt, cảm thấy sự việc thật khó giải quyết.

Cưng em gái là chuyện tốt, nhưng em gái hư thì… hay là thôi vậy.

Anh ngồi đó cúi mặt trầm tư, thấy bà xã và con trai ở bên kia dỗ dành “bà nhỏ” Thập Ngũ. Con bé mới một tuổi đầu, cảm xúc lại thay đổi nhanh chóng như vậy. Mới vừa khóc tối tăm mặt mũi, đảo mắt đã cất tiếng cười vang.

Trong tích tắc, trên mặt con bé, Kỷ Tùy Châu bắt gặp vẻ đắc ý. Loại cảm giác thắng lợi không chút che giấu này, khiến anh cảm thấy quen quen.

Khi còn trẻ mỗi lần ”ức hiếp” Doãn Ước xong, lúc soi gương hình như sẽ để lộ biểu cảm ẩn ý này.

Khoảnh khắc đó, Kỷ Tùy Châu lạnh từ đầu đến chân.

Anh sinh ra một cô con gái đặc biệt giống mình, giống như ông trời thấy anh an nhàn quá lâu, cố ý phái “tiểu ác ma” này đến tra tấn anh.

Ngày tháng sau này làm sao mà sống đây? Chủ tịch Kỷ không gì làm không được, rơi vào trầm tư thật sâu.

Một người giống y hệt chính mình, nhất định là đối thủ khó xơi nhất trần đời.

OMG! (Oh My God! Lạy chúa! Ôi trời ơi!)

HẾT