Sài Gòn , bao nhiêu đèn đỏ ? | Wisterium Team – WordPress.com

-Em sẽ đi . Giọng cậu nhẹ vang lên giữa căn phòng .

-Nhất định ? Anh ngồi ở một góc giường, rút lấy một điếu thuốc , làn khói mỏng manh bủa vây lấy anh

-Em đâu có lựa chọn . Cậu cười , mắt nheo lại ngắm nhìn bóng lưng trần cô độc của người đàn ông trước mặt. Anh vẫn không quay lưng lại nhìn cậu.Giọng anh trầm ổn nhưng nặng nề.

-Em có thể chọn ở lại với tôi.Khói trắng mỏng tan mang theo mùi thuốc lá tràn ngập khắp căn phòng tối đen, ánh đèn đường hắt vào phòng từ khung cửa sổ, những mảng sáng tối đan xen vào nhau, hỗn độn .Anh ngồi ngược sáng , mắt nhìn vào ánh sáng nhạt nhoà , khói vẫn lơ lửng , như chính anh đang chấp chới trong biển suy nghĩ.

Cậu vẫn như cũ, im lặng nhìn anh, giọng nói yếu ớt .

-Chúng mình đâu đủ mạnh mẽ , cả anh và em .

Giọng nói tiếp tục vang lên , run rẩy

-Em và anh đều cần một cuộc sống bình thường , như thế sẽ tốt hơn. Chúng ta đâu thể bỏ mặc những định kiến của xã hội, tình yêu ở cái thế giới này mong manh lắm…

-Bao giờ? Anh bực bội ngắt lời.

-Mai.

-Em sẽ cưới vợ . Cậu tiếp lời.

-Em sẽ hạnh phúc chứ? Anh hỏi

-Em không biết, còn anh thì sao ? Cậu cười buồn

-Tôi chắc cũng sẽ như em, sống như người bình thường.Anh gạt tàn thuốc, rời khỏi giường.

-Như vậy chắc đêm nay là đêm cuối của anh và em rồi , anh chở em ra bến xe đi.Cậu đứng dậy theo anh.

-Ừ. Anh gật đầu, bàn tay luồn vào những lọn tóc mếm của cậu , khẽ xoay nhẹ làm chúng rối tung rối mù. Anh sắp mất cậu .

2 giờ sáng , thành phố im lìm, đìu hiu một vẻ cô quạnh. Sài Gòn nhộn nhịp giờ đang say giấc nồng, trên con đường ngập ánh đèn vàng mờ ảo, anh chở cậu xuyên qua những ngõ phố. Sự vắng vẻ như tiếp cho cậu can đảm , cậu nép sát vào tấm lưng dày rộng,cánh tay vòng qua anh, siết chặt ,cảm thụ mùi thuốc lá nhàn nhạt nơi anh.Gió thổi từng cơn lạnh buốt nhưng cậu lại thấy ấm áp vô cùng.Cậu rút lấy một đầu tai nghe , khẽ gắn vào tai anh ,anh hơi cứng ngắc vì sợ tai nghe rơi khỏi ,tật xấu này cậu chẳng bao giờ chịu sửa,nhưng anh không phàn nàn với cậu như mọi khi nữa.

Đêm nay là đêm cuối giữa anh và cậu.

Bài hát sôi nổi két thúc. Bản nhạc tự động chuyển , giai điệu vang lên nhẹ trôi trong tâm trí.

” Sài Gòn có vẫn bé như anh nghĩ,

không em ?

Như trong một bài ca

thành phố bé, tìm hoài chẳng ra

Bé hay rộng hay lớn.

cuối cùng chỉ là một thành phố

Và ta loay hoay giữa những cô đơn riêng mình

Sài Gòn có tất cả

bao nhiêu ngã tư đường

Bao nhiêu đèn giao thông

và bao nhiêu lần đèn đỏ

Mỗi khi dừng đèn đỏ .

Mình lại hôn nhau nhé em

Hạnh phúc hôm nay

để rồi chia tay

… ”

-Anh biết không , mỗi lần ngồi sau xe anh , em đều bật bài hát này. Giọng cậu vang lên dịu dàng , nhẹ át đi lời ca tha thiết trong tai nghe.

-Em vẫn luôn ước có thể được như những đôi tình nhân bình thường kia , say đắm trong tình yêu nồng nàn, không hề e ngại mà bộc lộ tình cảm chốn đông người ,giống như bài hát này vậy,em đã bao lần ao ước có thể tự nhiên hôn anh mặc kệ mọi ánh mắt dò xét. Nhưng đó chỉ là vọng tưởng xa vời , em quả là đứa thích mơ mộng viển vông, anh nhỉ? lời thủ thỉ bé nhỏ lạc vào từng cơn gió thốc, giai điệu vẫn không ngừng vang

– Sài Gòn nhiều đường quá anh nhỉ , quá chừng ngã tư luôn.

-Mà như vậy thì có quá trời đèn đỏ luôn, nếu cộng lại tất cả thời gian chờ đèn đỏ thì chờ lâu lắm luôn đó! Cậu con trai tay cầm ly cà phê bệt, tản bộ song song bên cạnh người thanh niên nọ, miệng không ngừng huyên thuyên.

– Giờ làm gì có ai chờ đèn đỏ đâu , chỉ cần mấy “ông thần pikachu ” không xuất hiện là rồ ga phóng cái vèo, đèn xanh thành đèn đỏ luôn! Người thanh niên cười cười lí luận lại.

Cậu trai bĩu môi

– Xì ! Em thấy chờ đèn đỏ hay lắm đó

– Hay chỗ nào ? anh hỏi vặn

-Thì.. thì chờ đèn dỏ thì tắt xe để bảo vệ môi trường nè , tránh tai nạn nè , giảm ách tắt,có khi ..có khi…

-Có khi sao nè ? ấp úng quá làm anh tò mò.

Gò má cậu ửng hồng ,tay siết cái ly nhựa ,cuối thấp đầu tỏ vẻ ngượng ngùng.

-Ây da, đừng nói là suy nghĩ tầm bậy nha! anh phì cười

-Đâu có đâu , ý em chỉ là. .má cậu thêm đỏ

-Chỉ là ?

-Thì là hôn nhau trong mấy chục giây chờ đèn đỏ chứ sao.Giọng câu lí nhí như muỗi kêu.

Anh xoa cằm

– Ghiền phim tình củm Hàn Xẻng quá rồi nha!

– Kệ tui , tui sến vậy đó , tui đâu có nhờ mấy người thương tui đâu.Cậu tức giận đi một mạch

-Ê! Giận hả? Chờ anh với!!

-Hừ! kệ mấy người ,đồ không biết lãng mạn!!

-Này chờ anh với ,đừng giận mà

Đoạn hội thoại giữa anh với cậu bỗng hiện lên trong tâm trí, anh siết chặt tay ga , anh sắp sửa đánh mất một điều quan trọng lắm.

Chiếc xe máy lao đi trong màn đêm, chở theo hai nửa trai tim sắp sửa tách rời.

Cậu không còn tâm trí để nghe nhạc nữa, vòng tay ôm chặt lấy bóng hình cậu yêu thương, miệng khe khẽ hát trong vô thức. Anh lặng yên lắng nghe lời âm thanh cậu cùng giai điệu bài hát hoà làm một.

Đến ngả tư vắng lặng , anh dừng xe chờ đèn giao thông , nhừng con số đếm ngược theo nhịp điệu thong thả ,ánh sáng đèn đỏ chói mắt .Anh tắt máy xe,chờ đợi.

35

34

33

Nhửng con số cứ thay đổi liên tục ,anh biết mình cần phải làm điều gì đó. Đôi bàn tay đặt trên tay ga khẽ buông lỏng , anh xoay người nhìn cậu, nhìn sâu vào đôi mắt trong suốt ấy, rồi hơi thở anh hoà vào hơi thở cậu, làn môi ấm áp tìm lấy nhau, nụ hôn nhẹ nhàng , ngọt ngào như viên kẹo. Anh buông cậu , nụ hôn ngắn ngủi nhưng ấm áp yêu thương

Và cứ thế , mỗi lần chờ đèn đỏ ,anh lại hôn cậu , nụ hôn rơi trên bờ môi, vầng trán, gò má và bao trọn lấy nhửng giọt nước mắt của cậu, họ cứ thế trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn , yêu như chưa từng được yêu ,mặc kệ những ánh nhìn xa lạ , những lời bàn tán vô nghĩa, chỉ biết nơi góc ngã tư , họ hôn nhau trong lời nhạc da diết.

” Mình lao xe đi vào đêm

Và dừng mỗi khi đến những ngã tư

Ta hôn người tình ta

Nhẹ nhàng, ngọt ngào , nồng cháy khát khao

Có lẽ Sài Gòn sẽ chẳng còn bé nữa ,phải không ?

Thành phố

chẳng còn những tìm mong

Mình lao xe đi vào đêm

Sài Gòn nhoè nhoẹt và quá hư hao

Từ đông người qua,

Giờ thì thành phố chẳng còn bóng ai

Chỉ còn chúng mình,

cùng tình yêu sẽ chẳng trưởng thành

Góc ngã tư, đèn đỏ ,

chúng ta hôn nhau ”

Mặt trời dấn ló dạng. hừng đông sau những toà nhà toả những tia nắng đầu tiên . Bến xe vẫn nhộn nhịp bất kể ngày đêm .Cậu xuống xe , quay lại nhìn anh ,khoé mắt hồng hồng nhưng cậu không khóc, nếu ca anh và cậu đều không đủ mạnh mẽ để bên nhau thì họ phải đủ can đảm rời xa nhau, tình yêu rồi sẽ có lúc vỡ tan thôi ,đâu thể tồn tại mãi , ít nhất là với họ.Cậu toan quay đi, nhưng bàn tay bị anh níu chặt , cậu cười buồn ,khẽ khàng rút tay ra .

-Tạm biệt anh,em đi. Giọng cậu nhẹ bẫng

Anh im lặng nhìn cậu càng lúc càng rời xa ,hoà lẫn trong dòng người xa lạ.Lời hát không ngừng lặp đi lặp lại trong tâm trí, giọt nước mắt nóng hổi rơi nhanh trong không trung ,tan biến

” Góc ngã tư.

đèn đỏ,

chúng ta

yêu nhau ”

-END-