Tôi đã xin lỗi vợ, và hứa từ giờ sẽ không để ý đến việc thằng Hùng nói gì tôi nữa, bản thân tôi cũng nghĩ mình thật ấu trĩ khi chỉ sống mà canh cánh những phán xét từ miệng luỡi thiên hạ.
Thành công trong cuộc sống là gì thì tôi không biết, nhưng có một điều rất chắc chắn, thất bại chính là việc sống và bị tác động từ nguời khác. Tôi đã làm khổ vợ quá nhiều rồi, ngày nào cũng bắt cô ấy chạy đi chạy lại từ bệnh viện về nhà, rồi lại tất tuởi từ nhà tới bệnh vịên, thật lòng, tôi không muốn gây thêm đau khổ cho cô ấy nữa.
Cuối cùng thì tôi cũng đuợc xuất viện về nhà, những ngày lê la ở bệnh viện đã khiến tôi cảm thấy chán ngán, lúc biết đuợc về nhà là tôi mừng lắm. Mấy ngày nay mọi vịêc ở công ty cứ rối tung rối mù, các giấy tờ đang chờ tôi về để giải quýêt.
Về đến nhà, gíup việc bế con ra chào tôi, con bé cứ nhìn tôi chằm chằm, không biết ai dạy nó, mà dạo này nó rất hay cuời, mặc dù nụ cười vẫn còn ngây dại, ngờ nghệch, nhưng cũng đủ làm tôi ấm lòng biết bao nhiêu. Tôi lại gần và bế con bé, bao nhiêu ngày không nhìn thấy nó, quả thật trong lòng tôi xuất hiện một nỗi nhớ nhung khó tả. Trúc xách túi quần áo buớc về phía tôi. Vợ nhẹ nhàng dặn dò
– Thôi anh lên tắm rửa rồi ăn cơm, để con cho em bế
– Để anh bế nó một lát, anh nhớ nó lắm!
Vợ rưng rưng đôi mắt nhìn tôi. Đôi mắt tràn đầy hạnh phúc, có lẽ đến giờ vợ mới thực sự cảm nhận đuợc tình yêu mà tôi dành cho con.
– Anh về rồi còn không mau vào trong nhà đi, còn đứng đó làm gì?
Mẹ tôi lớn gịong, từ trong nhà buớc ra, phá vỡ khoảng không gian đầm ấm hiếm hoi của gia đình tôi. Dù trong lòng vẫn còn để bụng chuyện mấy hôm truớc, nhưng tôi vẫn phải miễn cuỡng quay ra chào mẹ như không có chuyện gì xảy ra. Thật tình, tôi không hiểu nổi trái tim mẹ tôi đuợc làm bằng gì nữa? Bằng chứng là suốt những ngày tôi nằm viện, bà không thèm đến thăm tôi dù chỉ là một lần. Bà luôn mịêng nói chỉ có mình tôi là con trai, tình yêu thuơng của bà chỉ dành cho một nguời đó là tôi. Vậy tại sao bà lại lạnh lùng và sắt đá như thế? Chẳng lẽ tôi đứng ra bảo vệ con gái mình là sai sao?
– Tất cả vào trong nhà, tôi có chuyện quan trọng muốn tuyên bố:
Gịong nói của mẹ tôi rất quả quýêt, dứt khóat. Tôi không hiểu mẹ tôi muốn nói chuyện gì, có quan trọng tới mức tôi vừa về nhà đã phải đem ra tuyên bố ngay hay không? Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn vợ, hi vọng cô ấy có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ vợ tôi cũng không biết chuyện gì đang diễn ra, vợ khẽ nhíu mày!
Ngồi yên vị ở phòng khách, mẹ tôi điềm tĩnh rót ba ly trà, đẩy về phía hai vợ chồng tôi. Tôi sót ruột đi vào vấn đề chính
– Mẹ muốn thông báo chuyện gì? Con vẫn chưa khoẻ hẳn, có cần phải tạo ra cái không khí căng thẳng khó chịu này không?
Mẹ tôi nhấp một ngụm trà, bà đựng dậy mở ngăn kéo tủ đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi bàng hoàng, sửng sốt, pha lẫn cả sự cáu giận tột độ truớc nội dung tờ giấy. Mẹ tôi đã xin cho bé Hân vào trung tâm của người khuyết tật từ bao giờ, và tờ giấy này chính là phản hồi của trung tâm, đồng ý nhận bé Hân vào đó để nuôi dạy và áp dụng trị lịêu. Vợ tôi giật tờ giấy trên tay tôi, một tay vợ che miệng khóc, còn tay kia run run như sắp đánh rơi cả thế giới. Tôi điên tiết đứng bật dậy, tôi gầm lên như một kẻ điên:
– Mẹ đừng có quá đáng, sao mẹ dám tự ý quýêt định chuyện nuôi dạy bé Hân của vợ chồng con chứ? Mẹ lấy quỳên gì?
– Ở đó nguời ta có những phuơng pháp trị lịêu riêng, anh không muốn con bé nó hồi phục hay sao? Cứ giữ khư khư nó ở nhà liệu tình trạng của nó có khá hơn không?
– Đi khắp nơi rồi, mẹ nghĩ cái trung tâm tồi tàn ấy có thể làm đuợc điều gì? Chẳng qua mẹ thấy bé Hân là cái gai trong mắt mẹ, nên mẹ muốn tống khứ nó đi càng sớm càng tốt chứ gì?
– Bình, anh nghĩ mẹ anh là người như thế à?
– Vậy mẹ bảo con phải nghĩ sao đây? Con chỉ tin vào những gì con nhìn thấy và cảm nhận đuợc thôi.
Rõ ràng lần truớc ở bệnh vịên, cái im lặng của mẹ đã trả lời con rồi, mẹ chưa từng coi con gái con là cháu nội củA mẹ, vì thế mẹ càng không có quỳên đuợc quýêt định chuỵên gì hết.
Hai mẹ con tôi tranh cãi nảy lửa với nhau, tuởng chừng không có hồi kết. Trúc là người đứng giữa, đau khổ lắm nhưng lại ko biết phải làm gì. Cô ấy thốt lên bốn chữ đầy đau đớn
– Con xin hai nguời…. .
Tôi lặng nguời, thả nguời xuống ghế, nhìn cái gục đầu của vợ tôi thấy trong lòng trào dâng một cảm giác nhói đau.
Vợ tôi nghẹn ngào nhìn mẹ tôi và nói
– Nếu mẹ không muốn phải đối diện với bé Hân không muốn hằng ngày phải nhìn thấy nó….thì con….
Tôi đứng bật dậy, chen ngang lời vợ, không lẽ vợ tôi chấp nhận quýêt định của mẹ tôi hay sao? Vợ tôi là nguời thuơng con bé hơn cả cơ mà.
– Trúc, em định làm gì? Đừng có hồ đồ….
Tôi điên cuồng lao đến xé tan mảnh giấy mẹ tôi vừa đưa. Như vậy là con bé sẽ chẳng phải đi đâu hết. Tôi đang hả hê thì vợ tôi nói tiếp, cô ấy khóc nấc lên:
– Thì con sẽ đưa bé Hân rời khỏi đây!!! Như vậy sẽ chẳng ai phải cảm thấy đau khổ cả….
Video đang HOT
Tôi biết vợ tôi phải khó khăn lắm mới quýêt định ra đi, lúc nào em cũng muốn con có một gia đình trọn vẹn, có lẽ mọi sự việc đã đi quá xa so với sức chịu đựng của vợ.
– Em đi? Vậy thì còn anh? Anh sẽ thế nào đây? Chúng ta sẽ ra sao?
Vợ lặng lẽ mở túi xách, đặt một tờ giấy khác lên bàn. Em không dám nhìn vào mắt tôi, em chỉ chầm chậm nói:
– Em nghĩ mình không cần đến thứ này, nhưng có lẽ hôm nay đã đến lúc phải sử dụng nó rồi. Em xin lỗi, em chỉ có thể chọn con gái em thôi!
Tôi lại một lần nữa run rẩy khi nhìn vào tờ giấy trên bàn. Nhưng lần này cảm giác đau đớn, đau đớn đến nghẹt thở.
– Hôm nay là ngày gì thế này? Điên hết rồi!!! Ai cho em làm như thế? Lẽ nào em không yêu anh, không coi anh là chồng của em à? Nói ly hôn là ly hôn? Anh không bao giờ ký vào đó, dù có chết anh cũng phải bảo vệ hai mẹ con!!!
– Em không còn lựa chọn nào khác nữa anh à! Em phải đưa con đi thôi.
– Anh sẽ đi với em! Anh không thể xa hai mẹ con em đuợc.
Mẹ tôi bực bội đứng dậy. Bà hạ lệnh
– Trúc, cô muốn đi thì tôi cũng không cản, nhưng đừng có tha lôi thằng Bình theo, nó là con trai tôi, tôi ko thể để nó đi đựơc. Cô nghe rõ không?
– Mẹ cứ giữ anh ấy đi, con cũng ko cần ai phải đi theo con hết. Con xin phép!
Trúc lẳng lặng bế con lên gác thu dọn đồ đạc. Tôi hấp tấ chạy theo sau, mẹ tôi kéo tôi lại:
– Anh đi đâu?
– Con đi đâu kệ con, mẹ quá đáng lắm!
– Anh không đuợc đi đâu hết, ko được buớc ra khỏi cái nhà này có nghe rõ không?
– Con không làm đuợc, con không thể ly dị vợ con chỉ vì cái ý nghĩ áp đặt của mẹ đuợc.
– Là vợ anh muốn ra đi, chứ tôi nào bắt nó phải ly dị với anh? Anh còn trách tôi cái gì?
– Mẹ không ép cô ấy ư? Vậy thì bằng cách nào mà Trúc từ bỏ gia đình này? Mẹ có biết là Trúc lấy con chỉ vì cô ấy muốn bé Hân có một gia đình đầy đủ, là mẹ đã khiến vợ con phải ra đi.
– Anh nói như vậy, thì nó nào đâu có yêu anh mà lấy anh? Anh cần vì phải quỵ lụy vì một con đàn bà lấy anh vì mục đích khác? Đàn bà ngòai kia thíêu gì? Anh thích thì anh cuới vô vợ khác, đẻ những đứa con xinh đẹp khác.
Tôi gạt tay mẹ tôi ra, những lời nói này ko thể nào xuất phát tù nguời mẹ kính yêu của tôi đuợc. Bức tuợng đài bỗng chốc sụp đổ. Tôi phải đi ngay khỏi đây, tôi không thể chịu đựng thêm nữa.
Tôi đã xin lỗi vợ, và hứa từ giờ sẽ không để ý đến việc thằng Hùng nói gì tôi nữa, bản thân tôi cũng nghĩ mình thật ấu trĩ khi chỉ sống mà canh cánh những phán xét từ miệng luỡi thiên hạ. Thành công trong cuộc sống là gì thì tôi không biết, nhưng có một điều rất chắc chắn, thất bại chính là việc sống và bị tác động từ nguời khác. Tôi đã làm khổ vợ quá nhiều rồi, ngày nào cũng bắt cô ấy chạy đi chạy lại từ bệnh viện về nhà, rồi lại tất tuởi từ nhà tới bệnh vịên, thật lòng, tôi không muốn gây thêm đau khổ cho cô ấy nữa.
ADVERTISEMENT
Cuối cùng thì tôi cũng đuợc xuất viện về nhà, những ngày lê la ở bệnh viện đã khiến tôi cảm thấy chán ngán, lúc biết đuợc về nhà là tôi mừng lắm. Mấy ngày nay mọi vịêc ở công ty cứ rối tung rối mù, các giấy tờ đang chờ tôi về để giải quýêt.
Về đến nhà, gíup việc bế con ra chào tôi, con bé cứ nhìn tôi chằm chằm, không biết ai dạy nó, mà dạo này nó rất hay cuời, mặc dù nụ cười vẫn còn ngây dại, ngờ nghệch, nhưng cũng đủ làm tôi ấm lòng biết bao nhiêu. Tôi lại gần và bế con bé, bao nhiêu ngày không nhìn thấy nó, quả thật trong lòng tôi xuất hiện một nỗi nhớ nhung khó tả. Trúc xách túi quần áo buớc về phía tôi. Vợ nhẹ nhàng dặn dò
– Thôi anh lên tắm rửa rồi ăn cơm, để con cho em bế
– Để anh bế nó một lát, anh nhớ nó lắm!
Vợ rưng rưng đôi mắt nhìn tôi. Đôi mắt tràn đầy hạnh phúc, có lẽ đến giờ vợ mới thực sự cảm nhận đuợc tình yêu mà tôi dành cho con.
– Anh về rồi còn không mau vào trong nhà đi, còn đứng đó làm gì?
Mẹ tôi lớn gịong, từ trong nhà buớc ra, phá vỡ khoảng không gian đầm ấm hiếm hoi của gia đình tôi. Dù trong lòng vẫn còn để bụng chuyện mấy hôm truớc, nhưng tôi vẫn phải miễn cuỡng quay ra chào mẹ như không có chuyện gì xảy ra. Thật tình, tôi không hiểu nổi trái tim mẹ tôi đuợc làm bằng gì nữa? Bằng chứng là suốt những ngày tôi nằm viện, bà không thèm đến thăm tôi dù chỉ là một lần. Bà luôn mịêng nói chỉ có mình tôi là con trai, tình yêu thuơng của bà chỉ dành cho một nguời đó là tôi. Vậy tại sao bà lại lạnh lùng và sắt đá như thế? Chẳng lẽ tôi đứng ra bảo vệ con gái mình là sai sao?
– Tất cả vào trong nhà, tôi có chuyện quan trọng muốn tuyên bố:
Gịong nói của mẹ tôi rất quả quýêt, dứt khóat. Tôi không hiểu mẹ tôi muốn nói chuyện gì, có quan trọng tới mức tôi vừa về nhà đã phải đem ra tuyên bố ngay hay không? Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn vợ, hi vọng cô ấy có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ vợ tôi cũng không biết chuyện gì đang diễn ra, vợ khẽ nhíu mày!
Ngồi yên vị ở phòng khách, mẹ tôi điềm tĩnh rót ba ly trà, đẩy về phía hai vợ chồng tôi. Tôi sót ruột đi vào vấn đề chính
– Mẹ muốn thông báo chuyện gì? Con vẫn chưa khoẻ hẳn, có cần phải tạo ra cái không khí căng thẳng khó chịu này không?
Mẹ tôi nhấp một ngụm trà, bà đựng dậy mở ngăn kéo tủ đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi bàng hoàng, sửng sốt, pha lẫn cả sự cáu giận tột độ truớc nội dung tờ giấy. Mẹ tôi đã xin cho bé Hân vào trung tâm của người khuyết tật từ bao giờ, và tờ giấy này chính là phản hồi của trung tâm, đồng ý nhận bé Hân vào đó để nuôi dạy và áp dụng trị lịêu. Vợ tôi giật tờ giấy trên tay tôi, một tay vợ che miệng khóc, còn tay kia run run như sắp đánh rơi cả thế giới. Tôi điên tiết đứng bật dậy, tôi gầm lên như một kẻ điên:
– Mẹ đừng có quá đáng, sao mẹ dám tự ý quýêt định chuyện nuôi dạy bé Hân của vợ chồng con chứ? Mẹ lấy quỳên gì?
– Ở đó nguời ta có những phuơng pháp trị lịêu riêng, anh không muốn con bé nó hồi phục hay sao? Cứ giữ khư khư nó ở nhà liệu tình trạng của nó có khá hơn không?
– Đi khắp nơi rồi, mẹ nghĩ cái trung tâm tồi tàn ấy có thể làm đuợc điều gì? Chẳng qua mẹ thấy bé Hân là cái gai trong mắt mẹ, nên mẹ muốn tống khứ nó đi càng sớm càng tốt chứ gì?
– Bình, anh nghĩ mẹ anh là người như thế à?
– Vậy mẹ bảo con phải nghĩ sao đây? Con chỉ tin vào những gì con nhìn thấy và cảm nhận đuợc thôi.
Rõ ràng lần truớc ở bệnh vịên, cái im lặng của mẹ đã trả lời con rồi, mẹ chưa từng coi con gái con là cháu nội củA mẹ, vì thế mẹ càng không có quỳên đuợc quýêt định chuỵên gì hết.
Hai mẹ con tôi tranh cãi nảy lửa với nhau, tuởng chừng không có hồi kết. Trúc là người đứng giữa, đau khổ lắm nhưng lại ko biết phải làm gì. Cô ấy thốt lên bốn chữ đầy đau đớn
– Con xin hai nguời…. .
Tôi lặng nguời, thả nguời xuống ghế, nhìn cái gục đầu của vợ tôi thấy trong lòng trào dâng một cảm giác nhói đau.
Vợ tôi nghẹn ngào nhìn mẹ tôi và nói
– Nếu mẹ không muốn phải đối diện với bé Hân không muốn hằng ngày phải nhìn thấy nó….thì con….
Tôi đứng bật dậy, chen ngang lời vợ, không lẽ vợ tôi chấp nhận quýêt định của mẹ tôi hay sao? Vợ tôi là nguời thuơng con bé hơn cả cơ mà.
– Trúc, em định làm gì? Đừng có hồ đồ….
Tôi điên cuồng lao đến xé tan mảnh giấy mẹ tôi vừa đưa. Như vậy là con bé sẽ chẳng phải đi đâu hết. Tôi đang hả hê thì vợ tôi nói tiếp, cô ấy khóc nấc lên:
– Thì con sẽ đưa bé Hân rời khỏi đây!!! Như vậy sẽ chẳng ai phải cảm thấy đau khổ cả….
Tôi biết vợ tôi phải khó khăn lắm mới quýêt định ra đi, lúc nào em cũng muốn con có một gia đình trọn vẹn, có lẽ mọi sự việc đã đi quá xa so với sức chịu đựng của vợ.
– Em đi? Vậy thì còn anh? Anh sẽ thế nào đây? Chúng ta sẽ ra sao?
Vợ lặng lẽ mở túi xách, đặt một tờ giấy khác lên bàn. Em không dám nhìn vào mắt tôi, em chỉ chầm chậm nói:
– Em nghĩ mình không cần đến thứ này, nhưng có lẽ hôm nay đã đến lúc phải sử dụng nó rồi. Em xin lỗi, em chỉ có thể chọn con gái em thôi!
Tôi lại một lần nữa run rẩy khi nhìn vào tờ giấy trên bàn. Nhưng lần này cảm giác đau đớn, đau đớn đến nghẹt thở.
– Hôm nay là ngày gì thế này? Điên hết rồi!!! Ai cho em làm như thế? Lẽ nào em không yêu anh, không coi anh là chồng của em à? Nói ly hôn là ly hôn? Anh không bao giờ ký vào đó, dù có chết anh cũng phải bảo vệ hai mẹ con!!!
– Em không còn lựa chọn nào khác nữa anh à! Em phải đưa con đi thôi.
– Anh sẽ đi với em! Anh không thể xa hai mẹ con em đuợc.
Mẹ tôi bực bội đứng dậy. Bà hạ lệnh
– Trúc, cô muốn đi thì tôi cũng không cản, nhưng đừng có tha lôi thằng Bình theo, nó là con trai tôi, tôi ko thể để nó đi đựơc. Cô nghe rõ không?
– Mẹ cứ giữ anh ấy đi, con cũng ko cần ai phải đi theo con hết. Con xin phép!
Trúc lẳng lặng bế con lên gác thu dọn đồ đạc. Tôi hấp tấ chạy theo sau, mẹ tôi kéo tôi lại:
– Anh đi đâu?
– Con đi đâu kệ con, mẹ quá đáng lắm!
– Anh không đuợc đi đâu hết, ko được buớc ra khỏi cái nhà này có nghe rõ không?
– Con không làm đuợc, con không thể ly dị vợ con chỉ vì cái ý nghĩ áp đặt của mẹ đuợc.
– Là vợ anh muốn ra đi, chứ tôi nào bắt nó phải ly dị với anh? Anh còn trách tôi cái gì?
– Mẹ không ép cô ấy ư? Vậy thì bằng cách nào mà Trúc từ bỏ gia đình này? Mẹ có biết là Trúc lấy con chỉ vì cô ấy muốn bé Hân có một gia đình đầy đủ, là mẹ đã khiến vợ con phải ra đi.
– Anh nói như vậy, thì nó nào đâu có yêu anh mà lấy anh? Anh cần vì phải quỵ lụy vì một con đàn bà lấy anh vì mục đích khác? Đàn bà ngòai kia thíêu gì? Anh thích thì anh cuới vô vợ khác, đẻ những đứa con xinh đẹp khác.
Tôi gạt tay mẹ tôi ra, những lời nói này ko thể nào xuất phát tù nguời mẹ kính yêu của tôi đuợc. Bức tuợng đài bỗng chốc sụp đổ. Tôi phải đi ngay khỏi đây, tôi không thể chịu đựng thêm nữa.
Theo Afamily
Lúc tôi sinh con cũng là lúc anh vội chạy tới chỗ nhân tình khi hay cô ta đau đẻ Anh nói với tôi, cô ta chỉ là sai lầm nhất thời, nhưng rồi tôi ngỡ ngàng khi biết, chính bản thân tôi mới là sự lựa chọn đầy toan tính của anh. Tôi quen anh qua mai mối của bạn bè, lúc hai đứa đến với nhau, tôi đã hi vọng rất nhiều vào mối quan hệ này. Bởi tôi thấy anh…
Tôi là Nguyễn Văn Sỹ có 15 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực thiết kế, thi công đồ nội thất; với niềm đam mê và yêu nghề tôi đã tạo ra những thiết kếtuyệt vời trong phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, sân vườn… Ngoài ra với khả năng nghiên cứu, tìm tòi học hỏi các kiến thức đời sống xã hội và sự kiện, tôi đã đưa ra những kiến thức bổ ích tại website nhaxinhplaza.vn. Hy vọng những kiến thức mà tôi chia sẻ này sẽ giúp ích cho bạn!