Yêu thì được gì? Chẳng được cái gì đâu. Những điều tôi nói sau đây có thể sai, có thể đúng, hẳn là vậy.
Bạn có mẫu hình riêng về người bạn tình của mình chứ ? Họ tài giỏi, họ xinh đẹp, họ có thể chăm lo cho bạn hay họ có đủ điều kiện để đáp ứng nhu cầu cho bạn ?
Tại sao phải có tiêu chuẩn khi mà bạn không thể biết được rằng bạn yêu có thể rời bỏ bạn bất cứ lúc nào? Bởi người đó có thể thay đổi, họ có thể xấu đi bởi tuổi tác, sự tài giỏi của họ trong mắt bạn có thế bị lu mờ bởi một người tài giỏi hơn, điều kiện của họ rồi cũng sẽ không còn, bạn có còn muốn yêu người yêu mình chứ ? Và xin nhắc lại rằng họ có thể biến mất khỏi cuộc đời bạn bất cứ khi nào nếu bạn mất đi tiêu chuẩn trong mắt họ.
Với cái suy nghĩ hạn hẹp của mình, tôi thật sự không thể định hình được cái khái niệm “tiêu chuẩn người yêu” cho bản thân mình. May ra tới khi sắp xuống lỗ thì tôi mới có được cái tiêu chuẩn về người bạn tình của mình một cách chính xác nhất sau mấy mươi năm chung sống cùng người bạn đời thật sự. Múc đích cuối cũng của việc tìm bạn đời là tìm cho mình một người bạn tình phù hợp mà.
Bạn thường đọc được bao nhiêu mẩu tin về những cặp đôi trong show biz sống với nhau hạnh phúc, hay bạn thường đọc được rằng họ sẽ chia tay nhau vì những lí do như ngoại tình, bạo lực v.v… Họ đẹp đấy, giỏi đấy, có điều kiện thật đấy, chẳng có gì để chê cả. Vậy lí gì họ lại chọn cách chia ly như vậy ?
Phải chăng nó liên quan tới chữ “hợp” ?
“Con nhỏ mày đang quen có được chứ ?”, tôi hỏi thằng bạn
“À, nó dễ thương lắm, học giỏi nữa, gia đình cũng khá”, nó trả lời
“Thế có hợp không ?”
Sau câu hỏi trên sẽ là một khoảng lặng nhất định, tôi cam đoan. Bởi bản thân cái chữ “hợp” đó nó đã rất là mơ hồ rồi. Cũng giống như câu hỏi “Bạn hợp làm công việc gì nhất ?”, dĩ nhiên sẽ có những người sẽ trả lời ngay công việc mà họ làm tốt nhất, nó là hợp nhất. Nhưng hãy suy nghĩ nếu họ không trải qua thời gian làm nhiều công việc thì họ có xác định được công việc mà họ làm được tốt nhất hay không. Làm sao bạn biết mình giỏi bơi lội nếu bạn không lao xuống nước. Hay có biết được mình “hợp” với người yêu mình hay không nếu không trải qua một thời gian tìm hiểu.
Tôi cá là trong list friend của bạn, phải có ít nhất một người luôn thích thú trong việc chia sẻ những cuộc tình của họ trải qua, những cái video về tình yêu mà họ trao cho nhau, những tấm hình tình tứ v.v… lên cái mạng xã hội mà mọi người hay dùng là facebook. Rồi chẳng bao lâu sau, những dòng status hạnh phúc đó biến mất, thay vào là những lời oán trách, tiếc nuối. Bẵng đi một thời gian, họ lại yêu đời cùng người yêu mới của mình, rồi lại than phiền, lại oán trách. Người cũ đi, người mới tới. Cứ như cái bánh xe, họ quay một vòng rồi lại trở về vị trí cũ và thời gian là con đường, nó thay đổi vị trí.
Ngày xưa, ông bà ta cưới nhau đôi khi không xuất phát từ sự đồng thuận của ít nhất một bên, có thể vì lí do nào đó, tôi không nói tới, nhưng họ vẫn có con có cháu, sống cùng nhau tới khi trở thành người thiên cổ. Nhưng ngày nay thì khác, dưới cái xã hội tự do trong chuyện cưới hỏi như vậy thì người ta được phép và có quyền cưới một người mà họ cảm thấy “được” nhất. Nhưng theo nghiên cứu mới đây, tỉ lệ li hôn ngày càng tăng. Đây liệu có phải là tin buồn không, khi mà họ có nhiều cơ hội để đi tìm người mới hơn. Đây liệu có phải là tin vui không, khi mà người trẻ đang dần mất đi tính kỉ luật trong những quyết định của mình. Vậy lí gì mà người xưa có thể sống với nhau cả đời mà giới trẻ thì không ?
Người trẻ, họ tự do hơn người xưa rất nhiều. Họ được quyền chọn công việc mình thích, chọn một món đồ mà mình ưng ý, ăn một món ăn mình cảm thấy ngon, kể cả việc chọn người bạn đời cho mình. Trong công việc, thích làm thì làm, không ưng nữa thì họ nghỉ, họ bay nhảy. Trong vấn đề ăn uống, họ thích gì thì họ ăn nấy, uống nấy, không phải lưỡng lự. Và trong việc chọn người mình đi cùng suốt cuộc đời, họ cũng vẫn là một con người tự do, chữ “cuối đời” ở cái thời hiện đại như ngày nay đã không còn được đặt nặng nữa. Mọi thứ luôn luôn xoay chuyển. Nhưng những người trẻ ấy may mắn hơn ông bà cha mẹ họ là họ được quyền làm điều đúng một lần nữa.
Tôi là một con người nông cạn. Với tôi, những câu nói “dù em có thay đổi, anh vẫn sẽ yêu em”, “với anh, vẻ bề ngoài không quan trọng” hay “anh sẽ chờ ở đây và đợi mình quay về” v.v… là những câu nói vô nghĩa nhất. Liệu rằng bạn có yêu một người lừa dối sau lưng bạn sau đêm “định mệnh” của hai người ? Liệu rằng bạn có yêu nổi một anh chàng “một tuần không tắm” ? Liệu rằng bạn có yêu và chờ đợi một người dù biết chắc rằng họ đã ở vòng tay mới và sẽ không bao giờ quay về vòng tay của bạn. Nhưng vẫn có người sẽ trả lời là “có”, tôi thật sự ngưỡng mộ tình yêu đấy. Nhưng với đại đa số, qua con mắt thiển cận của mình tôi nói, câu trả lời sẽ là “không”. Đơn giản chỉ là về thời gian, “thời gian thay đổi con người cũng đổi thay”.
Vậy xin được lập lại tiêu đề của bài viết, “Yêu thì được gì ?”
Yêu chẳng được gì. Thật là vậy. Sớm hay muộn, một cuộc tình dù đẹp dù xấu cũng phải đi đến hồi kết của nó. Nhưng sau mỗi cuộc tình đổ vỡ, dù rằng ai sai, bạn vẫn muốn được yêu và yêu một người khác, cho tới khi bạn tìm được người bạn đời thật sự.
“Ôi con sóng ngày xưa
và ngày sau vẫn thế
nỗi khát vọng tình yêu
bồi hồi trong ngực trẻ”
Hẳn là bạn đã được học về bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh nếu bạn là giới trẻ 9x đời đầu. Yêu và được yêu là cái khát vọng cơ bản của con người. Bạn là những con người dù đã lớn hay còn nhỏ, rằng cho ai có giằng xé, vùi dập hay thậm chí làm trái tim bạn vỡ nát, thì nó vẫn sẽ tự hồi phục và tràn đầy sức sống lại thôi, tin tôi đi.
Nhưng nếu bạn không thật sự yêu hết mình, người nuối tiếc sau mỗi cuộc tình sẽ là bạn. Bởi tại sao trong tiếng anh lại có cụm từ “let’s fall in love”. Như tôi đã từng học một người thầy dạy anh văn, thầy nói “tiếng anh khác tiếng việt ở chỗ rằng nó rất là logic”. “fall” trong tiếng anh có nghĩa là rơi tự do. Hay nói chung, cả cụm từ ấy muốn nói rằng bạn hãy yêu hết mình, hãy rơi vô định vào cái hố mang tên “tình yêu” đi để sau đó, trái tim vẫn còn nóng hôi hổi đó không phải hối tiếc.
Cho phép tôi được nói lại điều mà bản thân tôi không cảm thấy đúng, “yêu chẳng được gì”, và cho tới bây giờ tôi vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ về câu nói đó. Nhưng hãy yêu và yêu hết mình đi, khi đó cũng là lúc cửa sổ tâm hồn bạn được mở hoàn toàn. Bởi bạn còn trẻ và cuộc đời nó vẫn thế từ lúc tình yêu của bạn chớm nở đẹp như hoa, cho tới khi nó bị dập tắt như tro tàn.
Vậy hãy yêu nhiều hơn và yêu hết mình nhé vì bạn không thể nào sống thiếu nó được đâu.
Tôi là Nguyễn Văn Sỹ có 15 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực thiết kế, thi công đồ nội thất; với niềm đam mê và yêu nghề tôi đã tạo ra những thiết kếtuyệt vời trong phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, sân vườn… Ngoài ra với khả năng nghiên cứu, tìm tòi học hỏi các kiến thức đời sống xã hội và sự kiện, tôi đã đưa ra những kiến thức bổ ích tại website nhaxinhplaza.vn. Hy vọng những kiến thức mà tôi chia sẻ này sẽ giúp ích cho bạn!