Cách mua vé concert bts tại thái lan

Lần đầu đi concert còn chút bỡ ngỡ, chạy xô có, bị trộm đồ có, nhưng sẽ chẳng bao giờ tiếc vì những khoảnh khắc vui sống hết mình, những người bạn dễ thương và hơn hết là gặp 7 con người truyền cảm hứng cho 1 phần tuổi trẻ.

Tháng 4/2019, cuối cùng mình cũng đã thực hiện được điều ước thời “trẩu tre”: Tự túc đi concert của idol. Cái cảm giác khi đặt bút tick vào từng dòng trong BUCKET LIST thật sung sướng, tự hào, bởi nó minh chứng rằng mình thực sự sống được làm và làm được những điều mình muốn, rằng thanh xuân này sẽ không trôi qua vô nghĩa. Một mục tiêu đạt được là động lực cho những mục tiêu phía trước mà mình sẽ thực hiện, từng điều từng điều một.

bloom in bts concert

Đơn độc và hội ngộ

Cũng không phải lần đầu bay một mình (trong tương lai chắc còn nhiều) nhưng cái cảm giác lạc quẻ và đơn độc không khỏi bộn rộn trong người ngay từ lúc bước chân xuống sảnh quốc tế vào lúc 1h trưa. Nhất là khi từ lúc làm thủ tục xuất cảnh cho tới khi ngồi chờ ở departure gate, xung quanh quá trời là fan (dám cá là 50% hành khách trên chuyến bay này là đi xem concert) nhưng ai cũng có đôi có nhóm còn mình lẻ loi. Bạn đi cùng mình là một bé 2000 và một chị 94. Người bay chuyến muộn, người bay từ nửa kia địa cầu. Quen nhau bằng nick ảo, giúp nhau trong lúc săn vé và hẹn gặp nhau vào một ngày hè đổ lửa. Có những cái duyên như vậy, mình thích những cái duyên như vậy.

Cảm giác đầu tiên khi bước xuống Suvarnabhumi: NÓNG. Quá nóng. Nóng vãi linh hồn. Cái nóng và oi bức làm đầu óc choáng váng và ong ong nơi thùy não. Trước khi đi mình chỉ ước một điều duy nhất là không lạc trôi ở cái sân bay to tổ bố này và lết xác tới khách sạn an toàn để kịp check in trước khi mấy đứa bạn đến (vì mình là người đặt phòng). Nên dù shock nhiệt như nào thì vẫn phải cố mà xếp hàng nhập cảnh, lấy hành lý, ra quầy klook lấy sim và thẻ đi tàu, sau đó đi tìm Airport Rail Link, xuống ga Ramkhamhaeng, gọi Grab về khách sạn. Lúc đợi grab buồn cười lắm, tự nhiên có hai bạn người Philippines lại chỗ mình hỏi đường, xong 2 bạn hỏi mình đi đâu, chưa kịp trả lời thì đã bắt sóng nhau là cùng đi concert. Đứng ba hoa luyên thuyên một lúc thì chiếc xe mang biển số 597 – sinh nhật mình quay đầu – chậm rãi tiến đến đánh dấu chiếc nhọ đầu tiên trên đất Thái: Mất tiền ngu.

Thật ra lúc viết dòng này là Grab đã hoàn tiền lại cho mình rồi nên cũng không gọi là mất, nhưng lúc đó khá hoảng, dù chỉ là 100 bath ~ hơn 70k. Tài khoản Grab của mình liên kết thanh toán bằng thẻ, nhưng ngu ngốc làm sao mình bỗng thích diễn vai du khách văn minh tử tế dúi vào tay chú tài 100 bath. Chú tài ban đầu lớ ngớ nhưng thôi cháu đã có lòng thì chú cũng nhận. Chỉ tới khi điện thoại mình báo trừ tiền thì mình mới nhận ra cái sự ngã cây này, khi đó xe đã mất dặm và chú tài cũng block số. Vừa đau đầu vừa nhễ nhại mồ hôi, mình lao đi check in phòng và cầu cứu sự giúp đỡ của chị host. 30 phút nói chuyện, giải thích, năn nỉ với chị host khiến mình nhận ra một sự thật rằng đôi khi biết tiếng Anh cũng trở nên bất lực, chỉ có Google dịch mới là chuẩn mực của giao tiếp. Sau khi đã thông hiểu cái con đầu bạc dấm dớ này muốn gì rồi thì chị host mới gọi điện cho chú tài, bảo chú quay lại trả tiền. Và rồi chị cũng bị chú block. Chị bảo don’t worry, cứ vô phòng đã, rồi report cho Grab đòi tiền là được. Chị quả là sáng suốt.

Thật sự cơn đau đầu đã làm đổ bể mọi kế hoạch ngày đầu. Vì hội kia phải 12h đêm mới tới nơi nên mình định ghé chợ đêm Rachada chơi và kiếm gì đó bỏ bụng. Nhưng không thể lết khỏi giường vì quá đau đầu, người mệt lả, chân tay bủn rủn. Sau khi ngủ hết 3 tiếng đồng hồ thì 2000 gọi ra đón – một cô bé năm nhất còi cọc 38kg mà mẹ em gọi điện tận nơi nhờ trông chừng trong suốt mấy ngày ở đây. Nhớ lại mình năm nhất đã biết tự thân đi đâu đâu, giờ tụi nhỏ đã chu du thế này thật có chút ghen tị. Một lúc sau thì bà 94 gọi xuống đón. Trước khi gặp mình không tưởng tượng gì nhiều mọi người trông thế nào, nhưng bà 94 này khiến mình có chút bất ngờ. Đầu tiên là 3 chiếc vali quá khổ, mỗi cái nặng hơn chục kí mà mình tự hỏi không biết bà ấy tốn bao nhiêu tiền kí gửi để mang từ Mĩ qua Hàn qua Thái. Bà 94 là designer, có nét giống gái Hàn nhưng 100% gốc Việt, qua Mĩ định cư từ năm 10 tuổi. Bả kể chuyện mài mặt xin sếp đi công tác chỗ này chỗ kia (1 vali của bả toàn sample thiết kế cho khách hàng) chỉ để kết hợp để đi concert. Giọng bả thuộc hơi kiểu thảo mai nhưng lại pha chút dễ thương, hơi ngã cây nhưng lại hay khẩu nghiệp nên nói chung 3 chị em thân nhau nhanh lắm không có ngại ngần ngượng ngùng gì hết. Cũng do là có cái sở thích chung để nói và 2 ngày dài phải đi cùng nhau.

Concert Day 1

Ngày đầu tiên, 3 đứa quyết định qua Siam Paragon chơi. 9h sáng nhưng nắng đã hơi dát mặt. Đường từ hostel tới trạm tàu vắng vẻ và yên bình, cứ vài đoạn lại có mấy cây hoa đào mùa trổ bông khiến mình cứ ngỡ là như là đang du xuân bên Hàn hay Nhật vậy. Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị dập tắt ngay khi nhận ra cái nóng hầm hập ép mỡ và mồ hôi dần túa trôi hết lớp make up. Lưng áo ướt nhèm và cổ họng bắt đầu khô khốc, 3 đứa cuối cùng cũng đi bộ tớ trạm tàu, thẳng tiến tới Siam Paragon.

  • blossom in bangkok 1
  • blossom in bangkok
  • sukhumvit

1h trưa vật vờ bên cạnh bếp của một nhà hàng Nhật nằm dưới khu hostel. Cái nóng hầm hập cùng tiếng rít liên hồi của cái quạt gió khiến mình càng trở nên mất bình tĩnh mà nhìn chằm chằm vào chiếc xe màu xanh trên màn hình. 30 phút mà không gọi được xe, cứ đặt chuyến tới sân vận động Rajamangala là lại bị cancel, đủ thấy cái tuyến giao thông tới đó đã căng lắm rồi. Đợi mãi cuối cùng cũng có một xe tới nơi sau những tin nhắn cầu xin thảm thiết. Nhưng chuyện gì đến cũng đến, dù đã rẽ đủ các thể loại đường tắt nhưng xe vẫn bị kẹt tại một đường hầm không tiến được cũng không lùi được. Ngồi trên xe bất lực nhìn ra ngoài thấy vèo vèo những chiếc xe máy vụt qua, 3 đứa nhìn nhau ngầm hiểu ừ không còn cách nào khác rồi, đành nhờ chú grab tốt bụng xuống gọi xe ôm giúp các cháu. Thề cái tình hình lúc đó hài không chịu được vì chú grab cứ bắn tiếng Thái lùa 3 con ất ơ lên xe, 2 đứa kia thì nhảy lên 1 xe, mình nhảy lên một chiếc đang toan phóng qua. Ngồi lên xe rồi H thoáng nghĩ không biết có đến được sân vận động hay không hay bị chở đến bán cho khu đèn đỏ. Nhưng rồi mình thật sự hối hận đã có suy nghĩ xấu về người ta đó. Bởi cái anh trai mà mình nhảy lên xe trong lúc quẫn cùng, người ta không phải xe ôm, người ta là người qua đường. Nhìn qua nom quần áo bóng bẩy, giầy thể thao và đeo ba lô có vẻ là sinh viên đi học, thảo nào ngây thơ quá, chịu chở một con dở hơi giữa đường và bị nó ép đưa đến sân vận động. Lúc mình đưa tiền người ta không lấy mình ngớ người ra và quê độ luôn. Trời ơi sao mà tốt bụng quá vậy!

  • bts concert 2
  • bts concert 2
  • bts concert 3

Có vài chục ngàn người ở sân vận động khiến cái nóng càng trở nên ngột ngạt, nhưng mình đã quên đi phần nào vì hào hứng. Sau khi lấy vé, kết nối bluetooth cho lightstick thì bắt đầu vào sân qua vài vòng security. Lúc yên vị rồi có cảm giác hồi hộp ghê vì “lần đầu làm chuyện ấy” mà còn làm cùng hơn 40 ngàn người. Không hiểu sao cái khán đài của sân này xây dốc kinh khủng, cảm giác lát mà quẩy dữ quá dễ mà lộn nhào lăn mấy vòng xuống sân. Chỗ mình ngồi ngày đầu ở tầng 2 hơi vướng cột đèn và đương nhiên chỉ có thể nhìn thấy rõ BTS qua màn hình, cơ mà mỗi lúc BTS qua sân khấu phụ thì nhìn thấy rõ. Lúc mở màn cả sân vận đồng muốn bùng nổ. Hoà vào bầu không khi cuồng nhiệt và đắm chìm trong những bản nhạc live đầy năng lượng, mạnh mẽ có, ma mị có, ngọt ngào có, ai cũng cháy hết mình cùng từng bậc cảm xúc. Nhiều người đi một chặng đường dài, dành dụm tiền bạc và thời gian để chỉ để sống một đêm một khoảnh khắc như vậy, có đáng không? Câu trả lời luôn là có.

Concert Day 2

Phải khó khăn lắm mình mới nhấc người ra khỏi giường vào buổi sáng vì ê ẩm. Tối trước phải đi bộ chen chúc trong dòng người đông đúc hai tiếng mới gọi được xe về đến hostel lúc 1h sáng. Thật tình lúc này không đứa nào muốn đi đâu vì ngại nắng, nhưng mình vẫn lôi được bà 94 đi chợ Chaktuchak cho bõ công lên lịch trình, chả nhẽ lần thứ 2 đi Thái mà lại không được đi tung hoành khu chợ nổi tiếng ấy.

Chaktuchak nằm cuối line Silom, trạm Morchit. Vừa bước xuống tàu, tạm biệt hơi mát của điều hòa là cái nóng phả vào mặt, tới nỗi mắt kiếng của mình bị mờ đi. Khung cảnh ngoài trạm tàu là một con đường ngợp trời hoa đào. Thi thoảng có vài đợt gió lung lay từng đợt mưa hoa đào đẹp không chịu được. Chính ra tầm đó đầu tháng 4 vẫn là mùa xuân, nhưng thật sự mình chưa từng trải qua mùa xuân nào lạ lùng thế. Sắc xuân nhưng nắng hè, cái nắng gắt như những ngày hạ chí ở Việt Nam vậy.

  • street life thai lan
  • blossom thai lan
  • lan dau di concert

Chaktuchak quá rộng lớn, mình và bà 94 chỉ kịp lượn vài vòng bên ngoài ăn vặt uống nhẹ. Mua được vài cái áo làm quà với một chiếc mũ xinh xẻo. Có lẽ vì chưa đi hết được chợ nên mình thấy đồ ăn quanh đây không có gì mới lạ so với đợt trước ăn ở hội chợ ở Central World. Nhưng dù sao với 2 đứa đang đói và mất nước trầm trọng thì nơi đây đúng là thiên đường. Nhất là bà 94 chưa từng trải nghiệm thời tiết nhiệt đới bao giờ, một cốc nước ép xoài, nước cam và nước lựu cũng khiến bà ấy cảm động ghê gớm. Nói gì thì nói nước ép xoài và nước lựu Thái vẫn là tuyệt đỉnh thiên hạ không nơi nào sánh bằng.

Hai ngày concert cảm thấy rất trọn vẹn vì ngày đầu mình ngồi trên tầng 2 có thể bao quát toàn sân khấu và khán đài, ngày 2 mình ngồi dưới sân có view gần hơn. Mặc dù setlist giống hôm qua nhưng trải nghiệm vẫn khác biệt. Một điều hay ho của ngày 2 là trời mưa. Khi đang chiếu VCR thì trời đổ mưa rào, thế là cả khán đài nháo nhào ô dù áo mưa. Nhưng đến lúc BTS ra diễn thì tất cả vứt hết ô xuống luôn để không mất tầm nhìn, mà mưa thì đã sao, quẩy trong mưa luôn cho đã. Đến lúc này thì mình mới cảm nhận được cái “đã” của concert sân vận động. Hòa mình với khí trời, cảm giác cái năng lượng được thoát ra khiến người ta nhiệt huyết hơn, cháy hơn, cuồng nhiệt hơn.

  • bts concert 6
  • bts concert 4

Concert kết thúc, trời mưa to hơn cũng là lúc cơn ác mộng thứ 2 xảy đến. mình bị trộm đồ. Chẳng hiểu sao một sự kiện lớn như vậy mà BTC không thể chuẩn bị một khu gửi đồ cho khán giả trong khi không cho khán giả mang túi lớn vào. Trước concert, nhóm mình có đi mua goods và để một vài đồ cá nhân cùng cái mũ mới mua ở Chaktuchak vào túi. Vì không có chỗ gửi nên tất cả mọi người đều đành phải buộc túi ở cột bạt ở cổng vào hoặc vứt ở lùm cây nào đấy với một hy vọng mong manh là có thể tìm lại nó nguyên vẹn khi ra về. Đương nhiên người tính thì không thể bằng lũ gian thương trộm cắp tính. Khi phát hiện ra một nửa số goods, thậm chí cả quạt cầm tay và mũ của mình bị mất trộm, mình xém nằm ra đó ăn vạ luôn. Cũng chẳng biết trách ai chỉ có thể trách số mình đen lại còn rớt vào hố bùn.

Kết thúc hành trình 3 ngày bạt mạng ở Bangkok, tuy khổ nhưng vui lắm. Gặp được mấy người bạn đáng yêu, hoàn thành tâm nguyện đi concert và khám phá ra nhiều điều mới mẻ nơi đây. Đương nhiên là mình không có kể hết vì có những thứ muốn giữ cho riêng mình thôi. Nếu ai có ý định đi concert vào năm sau thì có thể tham khảo Hướng dẫn của mình dưới đây nhé!