Này em ! em đã khóc bao nhiêu lần?

Đang lang trên con đường nhỏ, buồn đời tôi ghé vào một quán nhậu nhâm nhi vài ly rượu. Phía bên kia đối diện đội cũng có một cô gái ngồi nhậu một mình, thỉnh thoáng lấy tay gạt đi vài dòng nước mắt nhưng không phải kiểu khóc lóc thảm thiết như chúng ta vẫn phải gặp một cô nàng thất tình.

Nghĩ lại thấy tình cảnh em và tôi cũng giống giống nhau. Vậy là tôi kê ghế ngồi đối diện em và uống một cách no say. Em tròn mắt nhìn tôi vẻ ngạc nhiên, chắc đang thầm nghĩ ở đâu có một thằng điên ngồi cùng bàn uống bia cùng.

Chúng tôi làm quen với nhau, và tôi biết được em vừa mới chia tay người yêu, một gã trai lăng nhăng đểu cáng. Và không phải lần đầu tiên em gặp phải người như thế. Tôi tuy không tiếp xúc nhiều nhưng tôi biết được em là một cô gái tốt, chung thủy nhưng không hiểu sao em lại gặp những kẻ khốn nạn như vậy. Nhưng hôm nay tôi sẽ cho em thấy, em không phải gặp thằng nào khốn nạn khác vì hôm nay tôi sẽ là người đàn ông của em tôi nghĩ trong lòng như vậy.Và tôi nghĩ tôi đã thích em, thích cái cách em ngồi uống rượu một mình, thích cách lấy tay gạt đi dòng nước mắt một cách mạnh mẽ và dứt khoát.

Này em ! em đã khóc bao nhiêu lần? phần 1 Này em ! em đã khóc bao nhiêu lần?

Tôi đưa em về nhà…

Tôi và em đã trò truyện rất lâu, đến khi người trong quán đi hết, chỉ còn lại hai đứa tôi. Có lẽ em đã quá say, tôi lái xe đưa em về nhà của em. Em ở trong một khu dân cứ nhỏ bên quận 7, và nhà chỉ có mình em. Nhìn căn phòng lạnh tanh, trên phòng có một tấm ảnh gia đình của em từ thởu bé. Em trong tình trạng say mèm nằm ngả nghiêng trên ghế so pha. Tôi tính bỏ về, nhưng nửa đêm như vầy, em lại say mèm, lại đang đau khổ tôi sợ không biết em sẽ nghĩ quẩn điều gì. Đắn đo mãi tôi quyết định đưa em vào phòng , còn tôi ra ngoài nằm ngủ. Nhìn em ngủ mê say, dáng vẻ này có lẽ đủ thiêu đốt con tim chai sạn của tôi rồi. Có thể một thằng con trai nào đó lúc này dễ lợi dụng em, nhưng không,tôi đã hứa sẽ là thằng đàn ông tử tế của em nên kiềm lòng. Tôi ra ghế so pha nằm và đánh một giấc tới sáng.

Đang say sưa trong ánh nắng ban mai, khi mình minh khẽ len lỏi những tia nắng đầu tiên tràn lên má tối, bổng đâu tôi nghe một tiếng thét tôi giật bắn mình. Em đứng đó nhin tôi ngạc nhiên, và la ầm ĩ lên, rằng tôi vào em làm gì, mặc cho em la hét tôi chỉ nói một câu “ tối qua anh thấy em say tình nên đưa em về nhà, nếu không chắc em đang nằm ngoài đường rồi” nói rồi tôi quơ đại chiếc áo rồi bỏ về.

Chiếc điện thoại…

Sáng tôi đi làm, tìm hoài không thấy cái điện thoại đâu, tim hoài không tìm thấy dấu vết, và tôi chợt nhớ ra, thì ra tôi để quên chiếc điện thoại ở nhà em. Có đúng đây là định mệnh không đây? Tôi nghĩ thầm.Tôi để điện thoại nhà em đúng 3 ngày, vậy mà chẳng thấy tin tức gì của em rằng sẽ trả điện thoại lại cho tôi, đúng thật là em vô tâm, đối xử với người có ơn như vậy đấy.Mà tôi cũng thấy mình bệnh, bình thường xa điện thoại một chút là thấy nhớ, vậy mà dám xa điện thoại đến tận 3-4 ngày.Với từng đó thời gian chắc em đã lục tung cái điện thoại Iphone 5 của tôi lên rồi.

Đến ngày thứ 4 tôi lấy số điện thoại của cơ quan, một giọng nói nhẹ nhàng bên kia vang lên, tôi biết đó là em. Tôi đùa

– Em có biết tôi là ai không ?

Em không biết, nhưng em hy vọng anh đúng là chủ nhân chiếc điện thoại này

– Tại sao?

– Vì em mún trả lại cho chủ nhân nó

– Vậy tại sao mấy ngày nay không đem tới trả

– Em có biết anh ở đâu đâu, với lại………

– Với lại sao???

– Em muốn anh tự tới đây lấy,và đền ơn vì em đã không bán điện thoại anh đi.

Tôi cười nức nở trong điện thoại và trả lời: “Em gái ơi anh biết nhà em đó, em chạy được khỏi anh sao? Nhưng anh không có gì để đền đáp cho em, chỉ có trái tim này thôi, em nhận không? ” Em lặng im một hồi, cười khúc khích rồi tắt máy.

Đây có lẽ là lời tỏ tình đầu tiên tôi dành cho một cô gái, mặc dù tôi cũng đã từng quen bạn gái nhưng rung động thực sự như tôi gặp em thì chưa hề có. Ngay chiều hôm đó tôi tới nhà em lấy điện thoại. Em mời tôi vào nhà, xin lỗi vì bữa trước có phần vô lễ với tôi. Tôi và em đã trò chuyện rất lâu, tôi và em thực sự tìm được sự đồng cảm, và tôi cũng biết em đã từng đau đớn như thế nào. Tôi vẫn trêu đùa :

“ Muốn đền ơn , muốn xin lỗi thì thi anh không chỉ nhận lời xin lỗi mà còn nhận trái tim máu của em mà thôi.”

Có lẽ một phần hiểu tính ý, và trêu đùa của tôi, em đỏ mặt quay đi chổ khác. Từ đó chúng tôi làm bạn, và ngày càng thân mật. Dường như ngay lần đầu găp mặt tôi đã cảm nhận được chúng tôi thuộc về nhau, con tim tôi đập loạn nhịp khi gặp em, và đêm về có khi không ngủ được vì nhớ đến giọng nói của em. Và tôi biết em cũng vậy.

Này em ! em đã khóc bao nhiêu lần- phần 3

Bữa sáng nọ, tôi chợt nhìn thấy em vẫn thình thoảng khóc thầm khi nhớ lại quá khứ, lần này tôi nhất quyết không để em phải khóc, và tôi biết cho dù mất cả đời, tôi sẽ không để người con gái tôi yêu phải khóc lần nữa, tôi nói:

Này em! Em đã khóc bao nhiều lần ?

Em đã chia tay bao nhiêu lần?

Em đã đau đớn bao nhiêu lần?

Cho dù em như thế nào đi nữa, anh sẽ không quan tâm những điều quá khứ, chỉ cần em biết hiện tại, có một thằng đàn ông đang sẵn sàng che chở cho em, và hứa sẽ không làm em rớt nước mắt lần nữa. Em có thể mở lòng nhìn về phía trước, vì một tương lai mới, em phải sống mạnh mẽ hơn. Quá khứ làm ta trưởng thành, và tương lai làm ta hạnh phúc, và ở đó có anh. Em có đồng ý không?

Em từ khóc chuyển sang cười, em cười trong hạnh phúc và chúng tôi ôm chặt lấy nhau. Tuy thời gian chúng tôi quen nhau không dài, nhưng cảm giác lần đầu găp mặt như rất thân quen, như một người bạn thuở xưa giờ gặp lại. Và tôi tin có cái gọi là “ duyên phận” Nếu đã là duyên nợ thì cho ở hoàn cảnh nào, ở đất nước nào chúng ta sẽ gặp nhau và trả nợ nhau. Và tôi sẵn sàng trả nợ cho em, sẵn sàng trả nợ bằng trái tim, bằng hạnh phúc mà tôi sẽ mang lại cho em. Và em cũng phải mang lại hạnh phúc cho anh nhé.

Gởi em, người con gái anh yêu!

Xem thêm

Chồng ngoại tình khi vợ không ra gì?

Anh rễ- gã trai khốn nạn

RICH SLIM USA – Thuốc giảm cân cho người bận rộn

Slimfit USA -một sản phẩm từ Kỳ Duyên house

Super Slim USA – siêu giảm cân từ Mỹ