Đau lòng vì lấy phải người chồng không yêu mình

Mình và anh ấy đã cưới được gần 2 năm nay và có một bé trai. Nhưng thật lòng giờ nhìn lại cuộc hôn nhân này mình thấy thực sự ân hận bởi lẽ mình đã lấy một người chồng không hề yêu mình. Bọn mình quen nhau qua giới thiệu của một người bạn và yêu nhau khá nhanh. Mình thì lúc đó có lẽ đang vì rất cô đơn và thất vọng khi chia tay tình cũ còn anh ta thì có lẽ cũng đang muốn tìm vợ (vì lúc đó anh ta cũng 32 tuổi rồi). Trong mắt mình lúc đó, anh ấy thực sự là người chín chắn, đàng hoàng, giỏi giang và có thể tin tưởng được vì không hút thuốc, không nghiệp ngập rượu chè, không đàn đúm bạn bè. Và chỉ sau một thời gian ngắn, đi uông nước, xem phim và tâm sự, mình đã thầm nghĩ rằng “chẳng tìm đâu ra một nguời thế nữa” và nhận lời yêu anh. Anh quan tâm đến mình từ chút một, khiến trái tim một đứa con gái yếu đuối như mình hoàn toàn bị thuyết phục. Mình đã từng hạnh phúc lắm, hát suốt ngày thôi. Nhưng dần dần, với linh cảm của người con gái và trong hành động của anh ta, mình cũng nhận ra rằng tình cảm của anh ta với mình thật nhạt nhẽo, có thể cũng có yêu nhưng đó chỉ là 1 thứ tình cảm rơi vãi của anh ta mà thôi. Mình nhớ là đã có lúc mình muốn chia tay vì nghĩ anh ta không còn yêu mình nữa sau khi xxx được 1 vài lần. Lúc đó mình lại nghĩ rằng có lẽ anh ta nghĩ rằng mình dễ dãi và chán mình rồi nên thế, nhưng không hiểu sao lúc đó anh ta lại không đồng ý chia tay, nên mình cũng thôi. Và anh ta đưa mẹ anh ta đến thưa chuyện với bố mẹ mình cho 2 đứa đi lại. Rồi thời gian cũng qua đi và một cuộc hôn nhân cũng đến khá nhanh chóng với quyết định của cả 2 người. Mình thì lúc đó cũng nghĩ rằng đã lỡ với anh ta rồi và cũng vì thật lòng yêu thương anh ta, muốn được sống với anh ta. Còn anh ta, thì đến giờ mình mới hoàn toàn hiểu đuợc rằng “anh ta lấy mình chỉ vì đã đến tuổi phải lấy vợ, thấy rằng hoàn cảnh 2 gia đình tương đương nhau và có lẽ cũng thấy mình là đứa nhu nhược, biết chịu đựng, chứ không hề yêu mình tí nào”. Càng về sống chung mình mới dần phát hiện ra điều đó, mình chán nản lắm. Rồi mình có bầu và sinh con nhưng chính khaỏgn thời gian sinh con mới là thời gian nhiều mâu thuẫn nhất. Mình làm gì, nói gì cũng khiến anh ta ngứa mắt, khó chịu. Có đi siêu thị cùng nhau thì cũng cằn nhằn khó chịu vì nói mình lề mề. Mình làm bất cứ chuyện gì anh ta cũng nghĩ rằng mình làm chẳng nên hồn và ngu dốt. Mình luôn nhận được thái độ chỉ ttrích và coi thường. Chính vì thế mình luôn khóc lóc và căng thẳng. Mối quan hệ MC-ND cũng khiến mình stress kinh khủng, bà luôn đi nói xấu, nói sai cho mình, khi mình biết thì càng thấy uất ức hơn. Nhưng nói thật, mình lấy chồng là vì chồng chứ có vì bà MC thế này thế khác đâu. Anh dù biết nhưng cũng lờ đi coi như không và không hề quan tâm đến mình. Mình đâu cần anh ta phải bênh vực mình, mà thực chất chỉ muốn anh hiểu và thông cảm cho mình, yêu thương mình thôi. Nhưng bản chất không yêu mình thì những cư xử nó thể hiện rõ điều đó. Anh ta chưa bao giờ chủ động âu yếm mình, hôn mình, nói yêu mình chứ đừng nói gì đến quan tâm, chia sẻ. Tất nhiên, mình công nhận mình cũng còn nhiều thiếu sót, mình cư xử không khéo, không biết nịnh nọt và nhiều khi làm MC ngứa mắt vì muốn “bình đẳng con trai và con dâu, con gái và con rể”. Mình ngu thế ấy, vẫn biết là chẳng bao giờ được thế mà mình vẫn tức. Anh ta lại còn dường như xấu hổ vì một người vợ như mình, nên không muốn mình đi đâu cùng anh ta. Tâm lý mình lúc nào cũng căng thẳng và cũng chẳng thể nở nụ cười. Nếu không vì con thì mình không biết mình có chịu đựng được ở căn nhà đó không? Khi mà xung quanh không ai yêu thương mình, người chồng gần gũi với mình nhất cũng không coi mình ra gì. Chính thái độ đó của mình lại làm anh ta càng tức hơn. Nên dù mình có bị đau lưng, mệt mỏi do đi làm xa (cả đi cả về 40km) thật sự là mệt mỏi lắm, nhiều lúc sáng dậy không muốn đi làm, chiều về không muốn về nhà, có bị tai nạn thì anh ta cũng không hỏi han, cảm thông gì hết. Nhưng anh ta lại không hề hiểu và thông cảm cho mình rằng vì sao mình rơi vào tâm trạng thế. Anh ta đổi vì mình không có tính xây dựng gia đình. rằng là vợ thì phải có nghĩa vụ xây dựng tổ ấm. Nhưng hơi ôi, có 1 bàn tay thì sao vỗ thành tiếng. Và từ những điều đó mà anh ta giờ anh ta nói thẳng với mình và bố mẹ đẻ mình là anh ta không còn yêu mình nữa. Anh ta còn ra điều kiện cho mình là nếu yêu anh ta thì phải chấp nhận hết những gì mẹ anh ta đối xử với mình, anh ta đối xử với mình hay mình phải làm việc gì, cũng phải vui vẻ chấp nhận. và đương nhiên anh ta không còn yêu mình nữa. Giờ mình không biết phải làm thế nào, phải cư xử thế nào với người chồng không yêu mình? Còn con mình nữa? nó có sống tốt khi bố mẹ nó không còn yêu nhau nữa. Giờ thì mình không biết mình có còn yêu anh ta nữa không? Mà trong lòng chỉ thấy hận vì tại sao anh ta không yêu mình mà lại cưới mình, làm cho mình khổ thế. Giá như truớc khi cưới anh ta đồng ý chia tay mình, thì có thể chỉ đau lúc đó thôi mà không phải gây khổ cho con. Giờ có con rồi mà cứ nhìn con thì chỉ muốn khóc thôi. Giờ nếu chia tay, thì đó là sự giải thoát cho cả mình và anh ta nhưng con thì khổ quá. Mình cũng không muốn con mình bị thiếu thốn về vật chất và tinh thần. Anh ta đuợc cái rất yêu thương con, quan tâm chăm sóc đến con còn đối với mình thì không coi ra gì. Chính vì vậy mà mình dù đã viết đơn li dị nhưng không dám đưa anh ta ký, vì mình sợ rằng vì quyết định vội vàng của mình mà làm đời con khổ. Mình phải làm sao đây?