“Cho những ngày phải lòng một người đã có trong tim một người khác…”
Sự trở lại của Hiên – cô gái của những hoài niệm buồn hoang hoải.
Yêu một người đâu phải lúc nào cũng sẽ nhận được hồi đáp tương xứng. Yêu người không yêu mình người ta gọi là đơn phương. Yêu người không yêu mình nhưng lại yêu một người khác gọi là kẻ đến sau. Nhưng yêu người từng yêu mình nhưng nay người ta lại đem lòng yêu thương người khác thì gọi là gì?
Là khi ấy chúng ta rơi vào tận cùng của những nỗi buồn của tình yêu mà có thê mất nhiều tháng nhiều năm, chúng ta vẫn chưa thể đứng dậy và thoát khỏi những nỗi buồn đau khắc khoải ấy.
Đôi khi tình yêu là một chuyện rất buồn cười. Như thể là lòng mình yêu lắm những chỉ dám đứng từ xa nhìn người quay lưng cất bước và mỉm cười hạnh phúc với một người khác.
Có thể ai đó sẽ nói điều đó là ngu ngốc biết bao nhưng có những tình yêu là vậy. Người ta chỉ lặng lẽ nhìn đối phương bước qua khỏi đời mình, không níu kéo, không oán trách hờn giận. Dù cho có thể trong lòng là hàng ngàn bão tố những vì sự bình lặng cho nơi ấy nên đành lòng buông tay.
Đến với “Anh ấy đã không nắm tay tôi” người đọc sẽ tìm thấy những cảm xúc ngổn ngang, có đớn đau, có hạnh phúc để hòa mình cùng chất văn buồn da diết của Hiên. Để từ những câu thơ dòng chữ ấy nhìn lại những năm tháng thanh xuân.
Dám hận dám yêu.
Cuốn sách cũng dạy chúng ta, cách yêu trong tình yêu. Hãy để một mối quan hệ trong trạng thái thoải mái nhất có thể. Thoải mái cho chính mình và cho cả đối phương bởi sự gò ép chỉ khiến mọi chuyện trở nên méo mó và phức tạp.
Đừng bạc đãi trái tim mình bằng những cảm xúc không thật lòng.
Suy cho cùng, cả bạn cả tôi trong cuộc sống này quan trọng nhất vẫn là làm những điều bản thân mình thấy thoải mái và hạnh phúc mà thôi
***
Gửi đến bạn một cuốn sách dành cho những ngày phải lòng một người đã có trong tim một người khác… “Anh ấy đã không nắm tay tôi” Sách được chia ra là 4 phần khá nhẹ nhàng. Đó là “Anh”, “Yêu”, “Em”, “Khác” với những tản văn sâu sắc, day dứt tới tột cùng hoặc nhẹ nhàng và bình dị. Nếu bạn là kiểu người thường nói buồn mà chẳng có lý do, thì đây chắc hẳn là một cuốn sách phù hợp với bạn vì thực sự mà nói đây là một cuốn sách chứa đựng những câu văn khá nhẹ nhàng, đượm buồn man mác, kiểu đọc xong sẽ lâm vào nỗi buồn nhưng buồn vì nỗi buồn của người khác rồi lại hết buồn thôi. “Mình chỉ là kẻ đơn phương, đem hết lòng dạ đi thương một người nhưng ngặt một nỗi buồn cười người chỉ cảm động chứ người không thương” Đến với cuốn sách “Anh ấy đã không nắm tay tôi” bạn sẽ tìm thấy những cảm xúc ngổn ngang của một mối tình không hẳn là trọn vẹn, hay là đoạn tình cảm bình dị mà bạn hay ngưỡng mộ. Có thể là đớn đau, cũng có thể là hạnh phúc. Để từ những câu thơ dòng chữ ấy nhìn lại năm tháng thanh xuân của bản thân. Dám yêu nhưng cũng dám bỏ. “Anh ấy đã không nắm tay tôi” mang một nỗi buồn vảng vất của những mối tình dở dang hay là những câu chuyện đời thường đến nỗi bạn phải bật cười vì sự đáng yêu của nó. Đó có thể là những dòng nhớ thương da diết của mối tình đầu chẳng kịp đặt tên. Là một câu chuyện của một cô gái ngốc nghếch cứ mãi đợi một người đã rời bỏ mình mà ra đi mãi mãi. Cũng là câu chuyện về một anh chồng dù có hẹn với bạn nhậu vẫn không quên chạy qua nhà cắm giúp vợ nồi cơm trước giờ tan tầm. Và đâu đó có những câu chuyện mẹ kể về bố với vô vàn những điều vô lý trên đời. Ấy vậy mà với mẹ, nó lại trở thành những điều có lý và đáng yêu vô cùng. Có lẽ “Là vì yêu nên chẳng muốn rời đi” là một mẩu chuyện vụn vặt ngọt ngào của một cặp vợ chồng, câu chuyện này vừa nhẹ nhàng, vừa dễ thương lại rất đời thường. Câu nói “Bởi vì người ta đã yêu, đã thương rồi.” như trả lời muôn vàn câu hỏi trong tình yêu vẫn thường hay nghe thấy, là vì yêu vì thương rồi nên chẳng còn lý do nào quan trọng hơn nữa cả. Và trong mỗi giai đoạn của cuộc đời, chúng ta rồi sẽ gặp nhiều người, đối mặt với nhiều thứ, nghe được những câu chuyện đời thường nhất. Có thể gặp nhau rồi vì một chút duyên nào đó mà sẽ cùng nhau sánh bước nhưng có ai chắc rằng sẽ là mãi mãi? Trên đời này không có cái gì gọi là duy nhất cả. Chỉ có thể trách mình không phải là người cuối cùng trong đời họ mà thôi. “Anh ấy đã không nắm tay tôi anh ấy quên tôi rồi cậu ạ chúng tôi giờ là người xa lạ buồn biết mấy những chuyện đã qua…” Có một số đoạn tình cảm, chợt đến cũng chợt đi, để lại trong ta nhiều niềm tiếc nuối và cũng khiến ta dằn vặt mãi đến sau này. Lúc nào cũng vậy cả, ta dường như cảm thấy tự hào với khởi đầu nhưng lại hụt hẫng với kết thúc. Chúng ta luôn đòi hỏi đối phương phải hiểu lấy ta, nhưng… Có lẽ vì anh không biết, em cũng không nói, cho nên chúng mình mới cách xa… “Người ta có thể thay đổi vì bạn là thật. Nhưng cũng có thể vì người khác mà thay đổi, cũng là thật.” Cuốn sách cũng dạy chúng ta, cách yêu trong tình yêu. Hãy để một mối quan hệ trong trạng thái thoải mái nhất có thể. Thoải mái cho chính mình và cho cả đối phương bởi sự gò ép chỉ khiến mọi chuyện trở nên méo mó và phức tạp. Bởi vì sẽ chẳng ai có thể đi được đôi giày không vừa chân để đi đến cuối con đường cả, bởi cuối cùng thứ đau nhất vẫn là chân mình thôi. Trên đời này, quan trọng nhất vẫn là biết chấp nhận. Đừng bạc đãi trái tim mình bằng những cảm xúc không thật lòng bạn à. Suy cho cùng, tất cả chúng ta đều biết trong cuộc sống này quan trọng nhất vẫn là làm những điều bản thân mình thấy thoải mái và hạnh phúc mà thôi. “Tuổi trẻ của chúng ta vì gặp được nhau mà bỗng nhiên chẳng còn vô nghĩa” Anh ấy đã không nắm tay tôi, và sẽ còn một bàn tay khác đứng đợi. Bởi cuộc sống này đâu chỉ có những nỗi buồn. Ngoài kia mặt trời vẫn chiếu những tia nắng mới. Ngoài kia, chim vẫn hót véo von cho một ngày nắng đẹp. Ngoài kia, có nhiều con đường để lựa chọn, nhiều niềm vui để tận hưởng hết. Và ngoài kia, cuộc đời vẫn đang gọi bằng những tiếng gọi yêu thương… Nhớ nhé cô gái, sống trọn cho mình từng phút giây mình đang có để còn thấy đời tươi đẹp lắm, đáng tận hưởng lắm.
Review chi tiết bởi Khủng Long.
***
Vì Bình Lặng Nơi Ấy Mà Đành Lòng Buông Tay
Đó là lần cuối cùng tôi thấy anh hút thuốc. Anh bảo anh không thể dọn dẹp nhà cửa thường xuyên. Cô ấy cũng rời đi rồi, gạt tàn đầy không biết nhờ ai đổ giúp, nên anh thôi, không còn hút thuốc nữa. Nhưng tôi biết trong lòng anh là một khoảng trống rỗng, trống rỗng đến mức những việc anh làm lúc này như là một lời níu kéo vô hình gửi đến cô.
Anh đã không còn hút thuốc nữa, không bạn bè nhậu nhẹt quá chén, không đi sớm về khuya, Không buông lời tán tỉnh những cô nàng nóng bỏng nữa. Anh thay đổi rồi, cô về đây đi.Đó cũng là lần đầu tiên, một kẻ đa tình như anh trong mắt tôi trở nên cô độc và đáng thương đến vậy. Không còn là gã đàn ông phong độ, đào hoa, suốt ngày được các em chân dài vây quanh, muốn làm gì thì làm nữa. Chẳng hiểu sao, ngày đó, cô vì anh mà mặc sức ngăn cản, anh chẳng làm. Đến hôm nay, khi cô đi rồi, anh lại từ bỏ chẳng đặng đừng.
À, hình như anh biết anh sai rồi, biết cô mới là điều quan trọng anh cần gìn giữ, biết dường như cả thế giới đã bỏ đi rồi. Anh biết rồi, nhưng cô không về nữa.
Không còn ai thức đến 3-4 giờ sáng chờ anh về nữa, không còn ai chờ đợi bên mâm cơm lạnh ngắt, không còn ai đổ giúp anh gạt tàn thuốc lá đầy. Cũng chẳng còn đó cô gái vì anh khóc đến sưng cả mắt, chiếc gối lúc nào cũng ướt mèm vì lệ rơi, đôi vai gầy tiều tụy mong ngóng nơi cửa sổ. Anh à, cô ấy đi mất rồi, anh mới nhận ra phải không anh? Con người ta luôn luôn là vậy, bằng cách nào đó, luôn phải mất đi mới nhận ra những điều quan trọng.
Trong bóng tối, tôi hỏi anh một chuyện:
– Anh này, sao không giữ cô ấy lại đi?
Anh bảo:
– Cô ấy khóc vì anh như thế là đủ rồi.
Ừ, đôi khi tình yêu là một chuyện rất buồn cười. Như thể là biết lòng mình yêu lắm mà chỉ dám đứng từ xa. Nhìn người ta quay lưng cất bước và mỉm cười trong nước mắt khi họ sống hạnh phúc hơn. Có thể, ai đó sẽ cho rằng điều đó là ngu ngốc, là hèn, là vô nghĩa. Nhưng bởi vì đó là tình yêu, cho nên bằng một cách nào đó mọi điều đều sẽ đúng, có những tình yêu là vậy, người ta chỉ biết lặng lẽ nhìn đối phương bước ra khỏi cuộc đời mình. Không níu kéo, không oán trách, không hờn giận. Dù có thể ở trong lòng là hàng ngàn bão tố
Nhưng vì bình lặng cho nơi ấy, nên đành bằng lòng buông tay.
Mời các bạn đón đọc Anh Ấy Đã Không Nắm Tay Tôi của tác giả Hiên.
Tôi là Nguyễn Văn Sỹ có 15 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực thiết kế, thi công đồ nội thất; với niềm đam mê và yêu nghề tôi đã tạo ra những thiết kếtuyệt vời trong phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, sân vườn… Ngoài ra với khả năng nghiên cứu, tìm tòi học hỏi các kiến thức đời sống xã hội và sự kiện, tôi đã đưa ra những kiến thức bổ ích tại website nhaxinhplaza.vn. Hy vọng những kiến thức mà tôi chia sẻ này sẽ giúp ích cho bạn!