Đến đây nào, bác sĩ của anh – Như Thi Vấn

Ban đầu nếu không nhờ review thì mình thề chẳng bao giờ rớ tới cuốn nào mà có cái tên như thế này, cứ liên tưởng nó mỳ ăn liền sao ấy =))

Phải nói.. Đây giống như không phải ngôn tình.. Chỉ là một câu chuyện thực tế về tình yêu của hai con người từng yêu từng tổn thương, không hoàn hảo không hề hư cấu, cố gắng vì cơm áo gạo tiền, về mơ ước tình yêu và hôn nhân, về mối quan hệ giữa hai người yêu nhau.. Truyện thực tế nhất mà mình từng biết..

Ngôn tình cuốn nào cũng vẽ nên một câu chuyện màu hồng, không hồng ở cốt truyện thì cũng là hồng ở câu cú, không hồng ở nhân vật thì cũng hồng ở tình tiết.. Cơ mà Đến đây nào bác sĩ của anh hoàn toàn không hề như thế, không có ai quá hoàn hảo cũng chẳng có ai ác toàn bộ, chẳng có ai chưa từng vấp ngã cũng chẳng có người nào chưa từng yêu mà lại hoàn mỹ. Tuyến nhân vật mình thích hết, nhưng thích nhất không phải là nam nữ chính mà mình thích nhất Chung Viễn (ღ˘⌣˘ღ)

Trình Vũ Phi hoàn toàn là một con người thẳng thắng và ân cần, mình cảm thấy vì nghề nghiệp nên đâm ra cô ấy chẳng biết nịnh nọt, không quá ngây thơ thỏ trắng tí nào. Hoàn toàn là một người phụ nữ mình cảm phục. Từng yêu từng đau nhưng cũng hy vọng vào tương lai, rất cố gắng cho tương lai của cả hai khi nó đi vào bế tắc. Một con người rất thực tế, nhưng không phải là thực dụng, cô ấy biết suy nghĩ gần xa, biết tính trước sau, biết trong cuộc sống này cần thiết là điều gì và cố gắng vì nó, không hề mơ hồ tí nào.

Tô Nhất Minh mình có chút không thích vì cái miệng quá dẻo đó =)) mình không thích con trai quá mồm mép như thế tí nào. Nhưng xét ra thì tính cách của Tô Nhất Minh mình cũng không ghét tí nào, có lúc còn thông cảm cho Nhất Minh vì những nỗ lực và khó khăn gặp phải. Thương trường là chiến trường, không mồm mép không lanh lợi như thế sao có thể đứng ở vị trí như bây giờ. Mình thích anh ấy ở chỗ biết đâu là tình yêu đâu là tình nghĩa, khi đã yêu Vũ Phi thì cố gắng hết sức để tránh làm xấu đi mối quan hệ giữa hai người. Ai cũng có quá khứ, ai cũng đã từng yêu, nhưng cả hai người đều biết được thực tại bây giờ như thế nào, ai mới là quan trọng hơn.

Khi xung đột diễn ra cũng là hợp lý, khi mà cả hai không thể cùng ngồi cùng nói chuyện thẳng thắng, cùng nhận ra lỗi sai của nhau và sửa chữa. Mình thấy chuyện diễn ra trước khi cưới không phải lỗi hoàn toàn là của Nhất Minh, mà ít ra thì 4/10 phần lỗi đó là thuộc về Vũ Phi khi cô quá thụ động trong mối quan hệ, cả cô cũng không tôn trọng mối quan hệ giữa hai người chứ không hẳn gì mình Nhất Minh. Mọi diễn biến xảy ra lúc xung đột và sau đó cũng hoàn toàn là hợp lý đó chứ.

Tuy có điểm không thích là suy nghĩ của Nhất Minh tối ngày cứ ăn thịt abc này nọ =)) mình thấy hơi ấu trĩ Σ( ̄。 ̄ノ)

Về nhân vật Chung Viễn, cũng chẳng hiểu sao mình lại khá ấn tượng với nhân vật này. Tưởng như là một người thích khoe mẽ nhưng bên trong lai khác lắm. Lại là một người không hề chủ động trong yêu đương, khiến tình yêu rời xa rồi mới biết hối hận, sau đó lại còn lấy người này để lấp chỗ người kia. Nhưng con người anh ấy không hẳn như thế, anh ấy biết căn bệnh của mình nằm ở đâu, biết cách chữa trị nhưng lại không thể chữa cho bản thân. Những lời anh ấy nói với Vũ Phi khi Nhất Minh và Vũ Phi chia tay làm mình khá tâm đắc T_T Thiết nghĩ Lâm Đồng mới là người thích hợp với Chung Viễn, cô ấy mang Chung Viễn xích sát lại mình chứ không như Chung Viễn chỉ biết dậm chân tại chỗ như thế.

“Vũ Phi, tình yêu không phải cứ mù quáng tiến tới là có thể thích ứng, điều này sớm muộn gì cũng làm cho người ta không chịu đựng nổi. Hê hê, Vũ Phi, em có bao giờ nghĩ rằng sự bất bình đẳng giữa hai người là do em tự hạ thấp mình? Tôi ít nhiều có thể hiểu được tâm trạng của em, tôi cũng từng nhỏ nhen và cẩn thận yêu một người… có lúc vì em yêu quá cẩn thận, nên tình yêu của em trở nên nhỏ nhen, nhỏ nhen đến mức bị anh ta xem thường… Thời gian bị xem thường lâu dần em sẽ có cảm giác bất công, chỉ cần một hiểu lầm bé xíu cũng châm ngòi cho sự chia tay…”

Mình cảm thấy đâu đó Chung Viễn khá tự ti và mặc cảm dù anh ấy là người thành đạt, nhưng trong tình cảm lại giống như đứa nhóc mới lên 5, không hề biết cách nắm bắt hay buông tay, không biết thời điểm nào phải làm gì để tình cảm được bền chặt, có lúc còn không dám bước thêm tí nào đến cạnh Lâm Đồng dù cô ấy gần ngay trước mắt. Để rồi khi cô ấy đi mất lại muốn lấy Vũ Phi thế chỗ. Mình không thấy được tình cảm Chung Viễn dành cho Vũ Phi chút nào, mình chỉ thấy tình cảm anh ấy dành cho người con gái có ánh mắt giống như Vũ Phi mà thôi. Thật may là cuối cùng anh ấy cũng tìm về lại chính bản thân mình (ɔˆ ³)

Một câu chuyện chẳng hề quá ngọt ngào, quá sủng nịnh hay đau đớn cắt sâu vào tim, chỉ là một câu chuyện bình thường hết sức bình thường về hai con người rất đỗi bình thường mà thôi