Tình yêu giống như một nắm cát trong tay.
Nếu bạn mở rộng bàn tay, cát sẽ chảy hết qua kẽ nhanh chóng.
Nếu bạn giữ chặt nó trong tay thì cả kẽ tay, cát cũng sẽ chảy từ từ đi mãi, có thể bạn giữ được nhưng cũng chỉ là rất ít cát trong tay mình.
Nếu bạn giữ chỗ cát bằng cả 2 tay và khép tay nhẹ nhàng, cát sẽ vẫn nằm yên chỗ cũ!. Đừng nên buông lỏng hay quá sở hữu tình yêu, bạn sẽ chẳng còn. Hãy tôn trọng tự do của bạn mình và nâng niu tình yêu đó bằng hai tay và cả trái tim mình…..
Người ta thường nói ! Khi ta nắm trong tay một nắm cát, càng nắm chặt tay thì những hạt cát ấy càng rơi xuống nhiều… Cũng giống như tình yêu càng giam cầm nó, nó càng vùng vẫy, càng đau đớn & thất vọng. Ai cũng yêu tình yêu của mình… nhưng làm ơn hãy để nó tự do như những gì vốn có… thong dong, nhẹ nhàng, dạo chơi đâu đó… rồi nó sẽ trở về bên bạn, nhẹ nhàng, hạnh phúc & vĩnh hằng…
Thực ra: Tình yêu không nên cố nắm giữ, càng muốn nắm giữ tình yêu của mình, thì càng dễ đánh mất chính mình, đánh mất nguyên tắc, đánh mất sự bao dung và tha thứ mà giữa hai bên cần gìn giữ, tình yêu cũng sẽ vì vậy mà trở nên méo mó, xấu đi.
Một ngày nào đó có vài chuyện không vui diễn ra và chẳng có lấy một người để dãi bày, chẳng có một người để ở cạnh bên nghe ta nói, cùng ta chia sẻ những điều khó khăn ấy hoặc đơn giản là một câu hỏi thăm cũng trở thành điều xa xỉ. Thế nhưng người cô đơn ấy vẫn sống, một mình đối diện với cuộc đời để tích góp cho mình thêm nhiều mạnh mẽ và tự tin.
Sẽ có những lúc, vì một vài chuyện ngoài ý muốn, vốn bản thân có thể tự mình xoay trở, vậy mà vẫn thấy người như rớt xuống thảm hại từ một tầng cao nào đó. Đi một mình giữa phố đông người, đèn xanh đèn đỏ nhảy nhót, thấy mình trống rỗng vô hồn.
Cái cảm giác vu vơ trống rỗng ấy vẫn xuất hiện nhưng bản thân lại chẳng thể nào khống chế nổi. Tự mình rệu rã, không thiết tha làm điều gì cả. Cảm giác bản thân cô độc đến đáng sợ, lạc lõng đến đáng sợ. Một chút tin cẩn để bấu víu cũng không có.
Việc phải giữ kín những gì mình đang phải đối mặt thật sự là một việc khó làm. Con người ta ai chẳng có những lúc khó khăn, ai chẳng có lúc muốn gục ngã. Và những lúc ấy người ta vẫn cần có một ai đó lắng nghe, cần có một ai đó để tâm sự, để bộc bạch hết thảy những ấm ức tủi thân.
- Status cô đơn Tuổi trẻ của những cô gái có những lúc chợt buôn vì những điều vu vơ
Muốn khóc òa lên, còn muốn được gục đầu vào một bờ vai để khóc. Giấu ấm ức mãi rồi, giấu ở đâu cho chật kín?
Tệ hại nhất là, cứ nhồi nhét đống cảm xúc vỡ vụn, cứ gom góp ngày một nhiều những điều không hay rồi tự ôm ấp lấy biến chúng thành vô hình. Người cô đơn vẫn thường tự nghĩ đến một lúc nào đó sẽ quen, vẫn nhủ phải mạnh mẽ khi chưa tìm được đúng người, vẫn cố gắng lên tinh thần bằng rất nhiều cách khác nhau… Thế nhưng nhiều người vẫn bị sự cô đơn trói chặt. Thế mới thấy, cô đơn đáng sợ lắm chứ!
Em buồn cho những ngày ít gió và lặng mây, thương cho những ngày cạn mưa và nắng chướng, thương những ngày cạnh anh mà hạnh phúc nhòa nhạt. Có những ngày đi cạnh nhau nhưng môi không muốn nói, tay không muốn nắm và vai chẳng muốn tựa nhau…
Khi anh biến mất mang theo tất cả những gì đã có giữa chúng ta, em đã thừa nhận, không có ký ức là một điều đáng sợ đến nhường nào. Và em rong ruổi đuổi theo những mảnh ký ức trong quá khứ, vọng tưởng về một ngày nào đó chúng ta sẽ lại quay về những ngày tháng xưa cũ. Những tháng ngày mà em thì ương bướng, ngạo mạn, còn anh lặng lẽ ở bên em như là một điều tự nhiên nhất thế giới. Khi bàn tay em đan chặt áp lên mặt để che những giọt nước mắt tuyệt vọng, sau đó phát hiện, anh đã vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc sống của em rồi. Còn em thì cứ như người mất trí lầm lũi tìm kiếm trong một mớ ký ức lộn xộn.
Những người từng cùng chung một bước đường thương nhớ, thường chẳng dễ để quên được nhau, hay là không thể? Vĩnh viễn gạt đi một phần đời đã từng vui, khóc khi bàn tay này còn nắm chặt lấy bàn tay kia, là điều nhẫn tâm chẳng ai mong muốn.
Thế mà, định mệnh vẫn vô tình đưa người với người đến đặt cạnh nhau, rồi cố ý đẩy họ đi về hai con đường xa nhau mãi mãi. Nhưng đó là sự sắp xếp của số mệnh, hay vì vốn dĩ, người chẳng muốn bước về phía còn nhau? Yêu anh, là lựa chọn của em. Nước mắt, nụ cười của em, dẫu ít hay nhiều đều mang hơi thở của anh, cũng là lựa chọn của em. Đắng hay ngọt, chát hay chua, đoạn đường em qua đã chọn anh làm người để cùng thương, cùng nhớ.
Nhưng để mình xa nhau, là lựa chọn của em, của anh, hay là của nhau… Em không thể biết! Trách được ai khi chuyện hai người bỗng nhiên đứt gãy. Trách kẽ tay mình quá rộng, hay trách bàn tay ấy không thể đan vừa.
Trách những ngày nhiều mưa, người xòe ô chẳng kịp tới. Để mưa loang lổ những khoảng trống, ướt dần yêu thương, rồi mất nhau khi còn đứng cạnh. Hay trách những ngày cô đơn lớn rộng, khi yêu càng sâu, nỗi sợ bị bỏ rơi lại choáng ngợp đến vô cùng.
Yêu anh là lỗi của em. Nhường anh cho yêu thương khác ấm áp hơn em, em buông rồi, anh hãy bình yên… Mình đã từng là tất cả của nhau, là hạnh phúc của nhau. Đã từng có một thời chỉ cần nhìn nhau và cảm nhận, chỉ ước thời gian ngừng trôi để nắm giữ từng phút giây bên nhau nhưng rồi cũng đến một lúc sẽ “không còn là gì của nhau” cũng là lúc biết chấp nhận lấy hai từ “buông tay” vì càng níu sẽ càng đau, càng nắm chặt sẽ càng rơi…
Em mất anh, không phải là do tình yêu của em dành cho anh không đủ lớn mà là vì em đã nắm giữ cái hạnh phúc đó quá chặt, khiến anh cảm thấy ngột ngạt..Ví dụ đơn giản: tình cảm như là nắm cát trên tay chúng ta, nếu nằm chặt lại thì nó sẽ tuột khỏi tay ta nhanh chóng, nếu ta mở rộng bàn tay, không nắm lại thì có lẽ ta đã giữ lại được nhiều hơn.
Nhưng chỉ vì em quá yêu anh nên đã phạm phải sai lầm, đó là càng yêu thương, càng cố siết chặt, nên những hạt cát đó lần lượt tuột khỏi tay và rời bỏ em, tình cảm còn lại dành cho em không còn lại là bao. Càng nắm chặt, càng vụt bay.
- 29 dấu hiệu siêu chuẩn chứng tỏ chàng trai yêu bạn thật lòng
Chính vì em hạnh phúc khi có được anh như thế nên em càng sợ ngày nào đó phải mất đi anh, không phải chỉ đơn giản là như thế mất một người yêu mà có cảm giác như em sẽ mất chính mình.
Càng lo sợ mất anh thì em càng muốn giữ. Em đã phạm phải sai lầm đó chính là nắm giữ anh quá chặt, khiến anh ngột ngạt mà em lại không nhận ra điều đó.
Sự ích kỉ của em đó chính là luôn can thiệp vào cuộc sống của anh, em như một kẻ canh tù, không cho ai gặp, tiếp xúc với người con gái nào khác. Sự ích kỉ đã đưa em đi quá xa, em không cần biết anh cảm nhận thế nào.
Em ghen tuông với mọi người con gái ở bên anh dù cho họ là ai. Em mù quáng trong tình yêu và vô tình giết chết tình cảm của anh dành cho em. Đã không biết bao lần anh nói em cần phải tôn trọng cuộc sống của anh nhưng em lại cho rằng yêu nhau có nghĩa là cộng hai cuộc đời vào làm một, là mọi thứ của anh em đều phải kiểm soát.
Em cũng đã đánh mất sự hấp dẫn của mình khi em tự cô lập thế giới của mình chỉ có anh. Em không có những lần đi chơi với bạn bè, không có những khoảnh khắc và bí mật của riêng mình. Em tôn sùng anh lên vị trí tối thượng trong cuộc sống của em. Một người con gái không còn bí mật, lại có khát khao sở hữu và độc chiếm người đàn ông mình yêu tất yếu chỉ mang tới sự khó chịu mà thôi.
Em đã vô tình đẩy anh ra bằng cách nắm giữ anh quá chặt, anh mệt mỏi với những thói ghen tuông vô cớ của em. Thứ anh cần lúc này có lẽ chính là sự nhận sai lầm và sửa chữa từ em, nhưng có lẽ đã quá muộn.
Anh nói lời chia tay…Em sững sờ khi nghe anh nói những lời đó. Em gọi đấy là sự phản bội. Với em, khi em còn yêu anh tha thiết, còn trân trọng anh hơn cả danh dự của bản thân mình, còn khao khát được yêu anh, bên anh và thành chồng thành vợ, vậy mà anh lại bỏ em…có nghĩa là anh phản bội, có nghĩ anh là kẻ phụ tình. Anh đã nói với em rằng: Em chứ không phải ai khác làm cho tình yêu trong anh nguội lạnh. Anh chưa yêu người con gái nào khác em nhưng anh tự nguyện bước ra khỏi tình yêu này vì anh nghĩ rằng mình không thể đi cùng nhau hết cả cuộc đời.
Chia tay vì hết yêu chứ không phải vì anh yêu người khác. Vì thế đừng gọi đó là sự phản bội. Em yêu anh rất nhiều và anh biết điều đó. Nhưng tình yêu cần phải đi liền với sự tin tưởng và tôn trọng. Tình yêu nếu chỉ mang tới cho người khác những mệt mỏi và chán chường thì tốt nhất nên dừng lại. Nó đúng ra là sự ích kỉ của riêng em chứ không phải là tình yêu đích thực…
Có lẽ em đã vô tình đánh mất đi cái tình yêu thật sự của mình. Em đã để mất anh thật rồi…Em níu kéo nhưng vô vọng. Anh nói trân trọng em, quý mến em nhưng không còn có thể bước cùng em với tư cách là người yêu.Em dù đau đớn nhưng không thể níu giữ anh thêm nữa. Em không muốn tiếp tục sai lầm…Và em mất anh như thế, mất anh vì giữ anh bên mình quá chặt…Em đau.
Tình yêu muốn bền, đừng giữ quá chặt, cũng giống như cát, càng bóp chặt, càng dễ trôi tuột mất, như vậy bạn đang tự đánh mất bản thân mình, tình yêu lúc này chỉ còn sự ràng buộc mà không còn ý nghĩa và sự chân thành. Tình yêu buông lỏng hay buộc chặt đều không được, mà bạn cần phải nâng niu, các ngón tay phải khép kín tự nhiên để giữ cát trong lòng bàn tay. Giữ người bạn yêu ở cạnh mình nhưng cần tôn trọng tự do của họ, chiều chuộng họ nhưng không được đánh mất giá trị của bản thân…
Lời kết: Mỗi một người đều mong rằng chính mình mãi mãi có được tình yêu hạnh phúc viên dung, vậy thì chúng ta đừng ngại, hãy học lấy hình ảnh nắm cát để mà đối xử với tình yêu của mình, hãy trân trọng, giữ gìn, tình yêu nhất định sẽ đẹp đẽ, trọn vẹn.!
Tôi là Nguyễn Văn Sỹ có 15 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực thiết kế, thi công đồ nội thất; với niềm đam mê và yêu nghề tôi đã tạo ra những thiết kếtuyệt vời trong phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, sân vườn… Ngoài ra với khả năng nghiên cứu, tìm tòi học hỏi các kiến thức đời sống xã hội và sự kiện, tôi đã đưa ra những kiến thức bổ ích tại website nhaxinhplaza.vn. Hy vọng những kiến thức mà tôi chia sẻ này sẽ giúp ích cho bạn!